Nếu đi du sơn ngoạn thủy thì bạn đồng hành là ai là một chuyện phi thường trọng yếu, bởi vì … điều này sẽ ảnh hưởng tới tâm tình người du lịch đích .
Lấy ta làm ví dụ nha , lần trước khi bắt đầu đi , phong cảnh ven đường kỳ thực cùng hiện tại quả thực cũng rất đẹp như nhau , mà lúc trước ta lại đi với cả nhà Đỗ gia , na toàn gia ── đặc biệt người nào đó mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mắt khiến ta phiền , nào có tâm tình ngắm phong cảnh đâu , vì thế mà cho dù phong cảnh có đẹp đến cỡ nào , tâm tình không vui , xem trong mắt cũng như là thứ tầm thường tiêu điều thôi .
Mà hiện tại, cũng chỉ có Mặc ở bên ta , mỗi ngày ở bên người mình âu yếm, vì thế cho dù là cỏ dại héo rũ , ta cũng thấy nó thiệt khả ái . Thỉnh thoảng… Ân, được rồi, tất nhiên là chúng ta còn ở một vài địa phương nào đó mà yêu nhau … yêu nhau đó a … Ha hả… Hạnh phúc …
Ai, kỳ thực nếu cứ như thế sẽ không sao , khát liền ăn hoa quả , đói bụng săn chim trên trời đem nướng , sinh hoạt quả thực rất tiêu diêu ! Đáng tiếc…
Ta đến bây giờ đều không rõ, tại sao những điều tốt đẹp thỏa mái đều không thể kéo dài lâu chứ , đang vui vẻ thì nhận được một tin dữ ── sản nghiệp của Mặc ở An Huy bị một đám người võ công thật cao công kích , tổn thất thập phần nghiêm trọng.
Vì thế , ta đành một mình ở trong một nhà nghỉ bình dân . Mặc nói những kẻ lai lịch bất minh này là nhắm vào hắn , nếu ta đi theo sẽ nguy hiểm , mà dịch quán của Mặc cũng không thể ở , bởi vì sợ nguy hiểm a .
Kết quả, chỉ chừa lại Vấn Hiên cùng Võ Tắc ở cửa bảo hộ ta.
Ai… Buồn chán a…
Bình thường đều nằm trong lòng Mặc mà ngủ , hiện tại một người ngủ , thiệt là khó ngủ .
Không có người trò truyện , sẽ suy nghĩ vớ vẩn .
Ta bắt đầu nhớ đến Mặc , không biết hắn giờ làm gì , đã giải quyết được vấn đề kia chưa , có thể nguy hiểm hay không, là ai tìm Mặc gây phiền phức … Người trong võ lâm dường như sẽ không để quan phủ quản nha , nói đến quan phủ…
Tâm tình không hiểu bắt đầu phiền táo, vô ý thức sờ sờ cái chuông trên chân, tròn tròn nhuận nhuận, cũng không kêu đinh đinh đang đang, bởi vì ta cố ý ở trong chuông nhét một ít bông , muốn rung cũng rung không được .
Người kia…
Tâm tính thiện lương như bị ái nắm lấy , có chút đau , có phiền muộn cùng khó thở .
Vạn nhất…
"Ai đó !" Thanh âm Võ Tắc ở bên ngoài rống lên .
Vì thế khi nghe được một tiếng động to , bên ngoài lại vắng lặng .
"Tiểu công tử?" Vấn Hiên gọi một tiếng
"Ta đây , ta không sao." Ta trả lời.
Sau đó lại tĩnh mịch .
Vấn Hiên cùng Võ Tắc như trước đứng ở cửa đề phòng ..
Không biết qua bao lâu, một tiếng binh khí chạm vào nhau đột ngột vang lên, kế tiếp, hoàn toàn là tiếng đánh nhau lách cách, hỗn loạn hô quát, cũng không biết bên nào chiếm thượng phong .
Ta nằm trong chăn chờ , thực tế trừ khinh công là ta học được một ít , nếu đi ra ngoài khẳng định làm trở ngại cho hai người kia , vạn nhất đao kiếm không có mắt… Ta còn chưa muốn chết.
Thôi thì cứ chờ bọn hắn đánh nhau xong , sẽ có kết quả .
Chờ a chờ a…
Bên ngoài còn không có đánh xong, cửa đã bị đẩy ra , tiến đến bốn người, đầu lĩnh kia ta nhận thức, nàng chính là Như Ý .
"Công tử , lão gia sai nô tỳ tiếp người hồi cung ." Như Ý mỉm cười hành lễ nói ta vạn phúc kim an .
"Nếu như ta không muốn ni?"
"Lão gia nói , bất kể thủ đoạn, vô luận thế nào cũng đem công tử trở lại ."
Ta nhìn qua bên ngoài có nhiều đuốc , mơ hồ thấy hàng người đứng ở đó , bọn họ đều là quan binh .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!