Nói đến nói đi, vẫn là Vương Nghiệp nhiều chuyện.
Nghĩ đến Thôi Huyền mở miệng, Hạ Hầu Phái vừa cười vừa đứng lên, hướng Hoàng hậu nháy nháy mắt, nói: "Không biết A cữu nói có thành sấm không." Bị người mắng một câu đoản mệnh thì thôi, nhưng Thôi Huyền mở miệng mắng đoản mệnh, sẽ là linh nghiệm lời tiên đoán.
Hoàng hậu không nghĩ tới cô nhanh như vậy liền nghĩ đến, điểm nàng cái trán, nói: "Đừng vội nói bậy."
Nhìn ngày, hôm nay khóa sớm đã kết thúc rồi. Hạ Hầu Phái chống đất đứng lên, nàng đi chưa đủ vững vàng, cũng không cách nào, xương cốt không có rắn chắc. Hoàng hậu đưa tay giúp đỡ cô một chút.
Nàng đứng đấy, Hoàng hậu ở trên mặt đất ngồi, Hạ Hầu Phái mới cao đến cằm Hoàng hậu.
"Trọng Hoa." Hoàng hậu kêu.
Hạ Hầu Phái ngẩng đầu nhìn nàng, đôi tròng mắt ẩm ướt, lại rất chăm chú.
Hoàng hậu cùng cô đối mặt, nói: "Từ mai, A nương có chút bận rộn, ngươi tự học mấy ngày được chứ."
Hạ Hầu Phái ngoan ngoan gật đầu: "Nhi hiểu được." Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi, "A nương làm cái gì?"
Hoàng hậu chi tiết cùng cô nói: "Nửa tháng sau là lễ tế Tiên hoàng hậu, ta muốn thu xếp đồ tế tự."
"Tiên hoàng hậu?" Hạ Hầu Phái không hiểu nháy nháy mắt, Tiên hoàng hậu là người phương nào.
Hoàng hậu liền kiên nhẫn giải thích cùng cô: "Tiên hoàng hậu là Thái tử A nương, nàng đã qua đời, mấy ngày nữa là ngày giỗ nàng, cần hợp cung bái tế."
Cái này, Hạ Hầu Phái nghe rõ, nguyên lai là Thánh nhân còn có một vị trí Hoàng hậu, Thái tử chính là do Hoàng hậu kia sinh ra. Đến cùng cũng không phải cổ nhân, Hạ Hầu Phái không phân tâm, nhưng lại tinh tế, cũng hiểu cổ nhân đều mẫn cảm, chưa từng nghĩ đến lúc trước có một vị Hoàng hậu khác.
Hiện tại đã hiểu rồi, ngẫm lại A nương đang thanh xuân, A cha ít nhất cũng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, không thể nào là vợ cả. Khó trách Đại lang cũng không kị cô, dù cô có là cậu ấm, cùng Đại lang mà nói, cũng không sai biệt, hắn là con nguyên hậu trước, ưu thế, vô cùng chính thống, bất luận vị nào Hoàng tử cũng không thể dao động địa vị của hắn
Hạ Hầu Phái hiếm khi nhẹ nhàng thở ra, cô bái kiến Thái tử, hắn là rộng lượng thiếu niên. Không phải là kẻ gian nhu âm trầm. Tương lai huynh trưởng sẽ thành nhất gia chi chủ, cô cẩn thận một ít, nhất định có thể vô tư.
Điều này với cô, thật sự là đại hảo sự. Nghĩ thế, Hạ Hầu Phái liền vô cùng cao hứng ngẩng đầu.
Hoàng hậu thấy cô vui vẻ, liền hỏi: "Suy nghĩ minh bạch?" Hoàng hậu nhìn trong mắt, Thập nhị lang xuất thần, dù gì chỉ là trẻ con, nói chút quan hệ nhân mạch, có chút không dễ lý giải.
Hoàng hậu thần sắc cũng không quan tâm, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi cô. Nhưng Hạ Hầu Phái biết rõ, cô nếu nói là không hiểu, A nương nhất định sẽ kiên nhẫn giải thích, nói đến khi hiểu mới thôi.
Vốn là 1 việc thật cao hứng, cô không cần nghĩ tranh giành chém giết, chỉ cần đi theo Đại huynh về sau, liền được rảnh rỗi nhàn nhạt. Điều này đối với kẻ không thế nào chăm chỉ Hạ Hầu Phái mà nói, thật sự là đại hảo sự. Nhưng nghĩ đến A nương với tư cách thê tử hiện tại của A Cha muốn đích thân đi thu xếp tế bái vợ trước, cho dù là đại hảo sự, cũng không thể làm cho cô thoải mái.
"Đã hiểu rồi." Hạ Hầu Phái thấp giọng nói ra.
Cô bỗng nhiên sa sút, Hoàng hậu cũng không biết cô làm sao vậy, chỉ cho là vì kế tiếp mấy ngày không thể cùng nàng học tập —— Thập nhị lang rất tốt, không giống tiểu hài tử chỉ biết chơi đùa, nàng ham học hỏi như đói khát.
Hoàng hậu liền an ủi nàng: "Học thì phải luyện tập, sẽ không mất không quên."
Hạ Hầu Phái mở to mắt ẩm ướt, trông mong mà nhìn nàng: "như thế có thể mỗi ngày nhìn thấy A nương sao?"
Hiểu chuyện nhu thuận hài tử luôn làm người trìu mến, Hoàng hậu đưa tay sờ tiểu bờ vai, giọng nói là bình thường, nhưng ánh mắt dịu dàng: "A nương mỗi ngày đều tới thăm ngươi."
Sa sút rất nhanh đã bị xua tán. Hạ Hầu Phái lại cao hứng trở lại.
Tiếp theo mấy ngày, Hoàng hậu quả nhiên không thấy bóng dáng, chỉ có sáng sớm hoặc đêm, mới ngắn ngủi mà gặp mặt một lần, bất luận như thế nào, Hoàng hậu mỗi ngày đều đến xem cô như lời hứa.
Hạ Hầu Phái đi theo nhũ mẫu, nghe lời nàng nói, cô cầm lấy thơ từ học.
Câu thơ ẩn chứa đạo lý, mà không khó nhớ, lang lảnh dễ dàng đọc thuộc lòng, đúng là vật dùng cho vỡ lòng. Hạ Hầu Phái nhớ, đọc xong lại lặng yên nhớ, lặng yên hiểu, chỉ cho là ôn tập tiểu học.
Trong lúc học tập, nghĩ đến Hoàng hậu đã mất, Hạ Hầu Phái cảm giác mình biết còn chưa đủ nhiều, bình thường cô đã cố lưu ý, nhưng có một số việc, ai cũng sẽ không nói trước mặt hài tử, như thế, dù cô lưu tâm, cũng không có cách nào.
Ngẫm lại cô đã rất biết nói chuyện rồi, cũng đi theo A nương học chút đạo lý, thường tỏ ra tò mò bộ dáng, tới hỏi nhũ mẫu: "Ta biết A nương là Thôi thị nữ, Tiên hoàng hậu cũng là Thôi thị nữ sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!