Chương 43: (Vô Đề)

Đột Lợi và Suốt Đêm đều đã chết trong chiến đấu, bộ tộc của bọn hắn trong chiến tranh hao tổn hơn phân nửa. Chỉ còn lại tàn binh bại tướng, đành phải phụ thuộc vào Không Ai Tự Khả Hãn. Không Ai Tự Khả Hãn tính tình mềm yếu thích an bình, tài năng kém cỏi, lúc hợp nhất các tộc bị một phen trắc trở, lại nhờ Ngụy Hội tốt bụng ra mặt tương trợ, đương nhiên, tương trợ cũng là 1 phần trong quá trình sắp xếp cài người, là việc xứng đáng.

Không Ai Tự Khả Hãn thấy Đại Hồng Lư là người tài ba, xử lý chính vụ Đột Quyết đạo lý rõ ràng, càng nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng. Hắn bị Đột Lợi áp bách, nhiều năm nơm nớp lo sợ như chim sợ cành cong, thầm nghĩ an hưởng phú quý, nhưng mà hắn cũng không có ngu, biết rõ Đại Hạ nâng đỡ hắn vì để phương bắc yên ổn, nên cuối cùng quyết định thành thành thật thật.

Nghĩ đến Đại Hồng Lư dù sao cũng là quan Đại Hạ, cũng nên trở về, lại nghĩ tới Khả Đôn của Đột Lợi là công chúa Đại Hạ cũng có chút tài giỏi. Không Ai Tự Khả Hãn chợt nhớ tới Hoàng đế Đại Hạ còn thiếu hắn một vị Khả Đôn đây! Không được, không thể đợi, vạn nhất Hoàng đế nghĩ hắn có được ngôi vị liền bắt đầu vô lễ thì sao! Nên hắn liên tục không ngừng phái đặc phái viên vào Trung Nguyên.

Có công chúa làm quan hệ thông gia, hai nước sẽ càng thêm chặt chẽ.

Ngụy Hội về nước, bẩm báo một loạt sự việc, không biết có nên nói hay không Không Ai Tự Khả Hãn đã ở trên đường, ít ngày sẽ đến kinh sư. Hoàng đế giống như vô ý mà lườm Thái tử một lần, tay Thái tử trong áo đã mãnh liệt nắm thành quyền, trên mặt còn phải kéo ra nụ cười cứng ngắc.

Hoàng đế thu hồi ánh mắt, cùng Ngụy Hội nói: "Khanh vất vả rồi, trẫm cho ngươi một tháng đi thăm bạn bè, nghỉ ngơi một chút!"

Ngụy Hội vui mừng hành lễ, hiếm khi không một phen tận trung mà chối từ.

Hoàng đế cười cười, cùng quan lại bàn bạc phong thưởng, lần này công đầu thuộc về Ngụy Hội, định phong hắn làm Khánh quốc công, thêm phong hàm. Đám người còn lại tất cả ban thưởng.

Giải tán, Hoàng đế lại đem Thái tử dạy bảo.

Không đến Thái Cực điện, cũng chưa thay triều phục, thấy hai ngày trước có mấy trận mưa, xua tán đi thời tiết nóng ngày hè, Hoàng đế đi vào Lâm Uyển, dạo chơi thản nhiên.

Thái tử cung kính im lặng đi theo sau lưng, Hoàng đế thân hình cao đại vĩ, ở trước mặt hắn đi nhanh. Thái tử ngẩng đầu, liền thấy mũ miện Hoàng đế theo hắn bước chân rộng lớn mà có chút lắc lư, khiến chuỗi hạt bạch ngọc dưới ánh mặt trời phản quang màu mè, có tia sáng kỳ dị.

Thái tử mấp máy môi, thu xuống lo lắng trong mắt. Hoàng đế gọi hắn đến bên cạnh, nhất định không phải vì thưởng thức trên lâm sơ đến thu sáng.

Trên đường không có một bóng người, chắc là Triệu Cửu Khang sớm phái người đuổi đi. Hoàng đế nhìn cả vườn xanh biếc, tâm tình thập phần khoan khoái dễ chịu, thản nhiên nói: "Ngươi xem, đánh 1 trận, đem Đột Quyết đánh cho trung thực rồi, không phải ngoan ngoan phục tùng sao?"

Ổn định Đột Quyết là công tích lớn nhất từ lúc hắn đăng cơ đến giờ, các đời Đế vươn, cũng không có mấy người có thể làm được. Hoàng đế cảm thấy đắc ý, làm sao có thể không vui.

Thái tử trong miệng phát khổ, thấp đầu, nói: "A cha sáng suốt." Đột Quyết quả thật phục tùng rồi, nhưng để được như vậy đã mất bao nhiêu người? Quân đội Đột Quyết một nửa chết vì chiến tranh nội bộ, một nửa là bị quân Đại Hạ tiêu diệt. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ lại năm đó ở biên cương tiếng kêu khàn giọng thảm thiết, khắp nơi máu tươi, lần lượt từng cái mặt tuyệt vọng sợ hãi, đan vào thành Địa ngục nhân gian.

Hoàng đế xoay đầu lại nhìn nhìn hắn, Thái tử bị đôi mắt tĩnh mịch của Hoàng đế nhìn đến căng thẳng, Hoàng đế lại dạo bước, nói: "Sứ thần Đột Quyết ít ngày nữa sẽ đến, ngươi tiếp đãi hắn."

Thái tử mãnh liệt ngẩng đầu, bóng lưng Hoàng đế to lớn cao ngạo ngay trước mắt hắn, giống như lúc nhỏ. Thái tử chấn động, chắp tay nói: "Nhi thần lĩnh mệnh." Hoàng Thái tử tiếp đãi ngoại bang, không chỉ là đối với ngoại bang coi trọng, càng là củng cố thân phận Hoàng Thái tử.

Hoàng đế cười cười, bước chậm lại, đợi Thái tử tiến lên, hắn vỗ vỗ vai Thái tử, nói: "Trẫm mỏi mắt mong chờ, hài nhi của ta mạnh mẽ!"

Thái tử ánh mắt sáng lên, tâm tình phấn khởi!

Đoạn thời gian này của hắn rất áp lực, lo lắng bị Hoàng đế xa cách, nhưng hiện tại Hoàng đế vẫn là coi trọng hắn, tín nhiệm hắn! Tâm Thái tử nhảy nhót.

Cùng lúc đó Ngụy phủ lại không có ôn nhu này. Ngụy Hội ánh mắt âm u thâm trầm mà nhìn Ngụy Thiện, nói: "Quảng Lăng vương quả thật khó chơi?" Ngụy Thiện nói Quảng Lăng vương tính tình cẩn thận nhạy bén, thấy mầm đã đủ biết sẽ thành cây, làm lòng người kinh sợ. Hơn nữa lại có bình tĩnh, biết tùy cơ ứng biến. Đủ loại lời khen đến tai Ngụy Hội, đúng là khó chơi.

Hai ba năm nay, số ngày Ngụy Hội ở kinh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hồi trước bận rộn không kịp nghe nhi tử báo cáo, hiện tại cuối cùng cũng được nhàn rỗi rồi, có thể bình ổn tinh thần nghe một chút, nhưng càng nghe mày nhíu càng chặt.

Ngụy Thiện thấy A cha trên người bao phủ 1 tầng hơi thở âm trầm, không khỏi cung kính nói: "Đúng vậy. Không chỉ thế, năm trước còn có vài lời đồn đãi hỗn loạn, nói là... " Ngụy Thiện bất chợt dừng lại, liếm môi nói: "Thánh nhân đối với Đông cung không vừa lòng, đang mong đợi chư vương."

Nếu lời đồn là thật, đối với Ngụy thị mà nói giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Bởi vì Ngụy hậu, Ngụy thị cùng Thái tử chẳng khác nào 1 thể.

Thời điểm Ngụy Sư ra chiêu đối phó Quảng Lăng vương và các hoàng tử khác, Ngụy Thiện sốt ruột không phải bởi vì hắn đối phó Chư hoàng tử, mà là bởi vì phương pháp của Nguỵ Sư không có hiệu quả.

Hiện tại Ngụy Hội đã trở về, Ngụy Thiện như người chết đuối gặp được cây cứu mạng, tha thiết mà ỷ lại nhìn hắn. Người thiếu niên biết rõ lợi hại, nhưng không biết phương pháp phá giải, phải tìm kiếm trợ giúp từ phụ thân, người như núi cao sừng sững trong lòng hắn

Ngụy Hội nhìn hắn, nói: "Quảng Lăng vương nếu quả thật như ngươi nói, tâm tư sâu lắng, sẽ không đơn giản mà cho ngươi nhìn ra manh mối."

Ngụy Thiện lập tức cả kinh, mở to hai mắt nhìn: "Ý A cha là?"

"Ngươi là nhi tử của ta a." Ngụy Hội thở dài, Ngụy thị có ba cháu ngoại là Hoàng tử, mà ba cái cháu ngoại này đều không được như ý, cho nên cũng không nhất thiết phải ôm chặt không buông. Xem lại một chút, chưa cần sốt ruột.

Thấy Ngụy Thiện có chút ngây ngô như không rõ, Ngụy Hội cười cười, ấm áp mà hiền lành: "Không cần suy nghĩ, Thái tử là thái tử của Thánh nhân, có Thánh nhân làm chủ. Nói đến ngươi đi, nam nhi lập chí, nên sớm không nên muộn, ngươi có ý kiến gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!