Chương 42: Ngươi không cần lo lắng

Hoàng hậu hy vọng Hạ Hầu Phái có thể khoát đạt đại độ (đại ý là không cần cố chấp). Khoát đạt đại độ, không phải bị đánh không đánh trả, bị mắng không nói lại, mà là đừng nắm chặt không buông, sự việc xảy ra rồi vẫn oán giận. Đang ở triều đình, đang ở hậu cung cùng âm mưu quỷ kế làm bạn, nếu không vững tâm, nếu không quyết đoán, là không sống tiếp được.

Hoàng hậu chỉ hy vọng, dù nhiều nhấp nhô cùng khó khăn, Hạ Hầu Phái vẫn có thể không bối rối, không cố chấp, giữ trong lòng khoan dung rộng rãi, cố gắng sống tự tại.

Hạ Hầu Phái nhìn chằm chằm vào người hầu cầm bình hoa mai bảo bối đem xuống, xác nhận không có dập đầu, không có tổn thương mới thu hồi ánh mắt. Quay đầu nhìn về phía Hoàng hậu, liền thấy Hoàng hậu ánh mắt dịu dàng nhìn cô. Ánh mắt kia quá mức dịu dàng, như ánh trăng, như gió mát, Hạ Hầu Phái tim đập lỡ một nhịp, sững sờ mở to mắt, ngơ ngác ngưỡng đầu nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu biết Trọng Hoa bên ngoài ổn trọng nhưng đến trước mặt nàng luôn thỉnh thoảng phát ngốc, như vậy cũng tốt, cô có lẽ vẫn còn là con nít, là hài tử khờ khạo không lo.

Hoàng hậu nở nụ cười một chút, nói: "Hôm nay dưới bếp có thịt bò nướng rất ngon, ngươi bữa tối lại trở về a."

Hạ Hầu Phái không ngừng đáp ứng, trong lòng vẫn còn dư vị Hoàng hậu dịu dàng ban nãy, nếu so với thịt mà cô yêu nhất, thịt lại thành không có tư không có vị.

Mùa đông đêm đến sớm, bầu trời tối tăm mờ mịt, dần dần có tuyết đến.

Hạ Hầu Phái đứng bên cửa sổ, nhìn bên ngoài đêm tối thấy được bóng dáng bông tuyết lờ mờ, thầm nghĩ mấy ngày nữa là tết rồi. Năm Thái thủy tiến vào năm thứ 14, không biết sẽ có gì biến hóa.

Đến cổ đại mới hiểu được cái gì gọi là nhịp điệu chậm chạp, biến hóa đều thay đổi một cách vô tri vô giác, lặng yên tiến hành. May mà, Hạ Hầu Phái cũng thành thói quen, sinh hoạt của cô lúc ở thời đại kia cũng có người để lo lắng, có việc không kịp hoàn thành. Có thời điểm cũng sẽ nhớ tới, đến bây giờ đã gần mười năm trôi đi, chuyện cũng bị thời gian vô tình vùi lấp, hết thảy đều tựa hồ không còn ý nghĩa.

Cô hôm nay chỉ có quan tâm A nương, thầm nghĩ hai nàng cứ thế trôi qua, không bị người chế trụ, không bị người làm hại.

A nương đối với cô tốt, cô tự nhiên cũng đem A nương bỏ vào trong lòng. Hạ Hầu Phái cảm thấy, cái này là dùng tâm lấy tâm,

Hạ Hầu Phái đứng trước cửa sổ trong chốc lát, liền có cung nhân đến gọi: "Thập nhị lang, hãy vào chỗ ngồi."

Thịt bò nướng của cô! Hạ Hầu Phái ánh mắt sáng lên, chạy tới.

Bữa tối mùa đông, món không thể thiếu nhất là súp nóng.

Một thực đơn món ngon, Hạ Hầu Phái uống bát súp nóng hôi hổi trước, uống cho dạ dày ấm ấm áp áp.

Bữa tối trôi qua một nửa, có thái giám đi đến, thấp giọng bẩm: "Thánh nhân tại Tuyên Phòng dùng bữa tối, rồi đi chỗ Tiết mỹ nhân."

Nói xong, giương mắt nhìn Hoàng hậu xin chỉ thị, Hoàng hậu nói: "Đi xuống đi."

Thái giám liền lui ra ngoài.

Trong điện không ai có dị sắc. Hạ Hầu Phái nuốt xuống đồ ăn trong miệng, nói: "Tiết mỹ nhân là người phương nào? Chưa từng nghe nói."

"Chính là người gảy đàn chỗ Hán vương." Hoàng hậu nói.

Bởi vì có Vương tử, việc Đột Quyết liền nắm chắc ít nhiều, cộng thêm không khí vui mừng cuối năm, Hán vương thừa dịp đem nàng kia đến hiến.

Hạ Hầu Phái nhíu mày, chưa bao lâu đã được vinh dự, được phong mỹ nhân, quả nhiên đáng giá Hán vương trịnh trọng.

Việc tư củ ahụ thân, nhi tử tốt nhất là không hỏi. Nội tâm Hạ Hầu Phái rối rắm, thỉnh thoảng nhìn nhìn Hoàng hậu.

Hoàng hậu vốn không muốn nhiều lời với cô, lại thấy ánh mắt lo lắng của cô. Bất đắc dĩ, ngắn gọn nói: "Đừng nhìn, không liên quan đến ta."

Hạ Hầu Phái lập tức kịp phản ứng, thật sự là quan tâm quá sẽ bị loạn, về lý mà nói, nên lo lắng là những phi tần kia. Sủng ái của các nàng bị phân đi, ở trong cung lại không thể làm lớn; còn về tình, nữ tử hậu cung đều đã may mắn được Hoàng Đế sủng ái qua, A nương nếu ghen, làm sao sống đây?

Hạ Hầu Phái cũng không biết như thế nào, nhẹ nhàng thở ra, ngại ngùng mà cười cười nói: "Nhi quá lo lắng."

Hoàng hậu không có nhiều lời nữa, dùng qua bữa tối, mới cùng cô nói: "Việc hậu cung ngươi chớ nhúng tay, nếu thấy không ổn thì đến nói với ta."

Hạ Hầu Phái hiểu được, cô nhúng tay vào việc hậu cung của phụ thân thì sẽ là cái gì đây? Nhưng Hoàng hậu muốn xen vào, là danh chính ngôn thuận, nhu thuận nói: "Nhi sẽ."

Chẳng qua là vị Tiết mỹ nhân kia xuất thân nghệ kỹ, là người đầu tiên nhảy vào cung được may mắn, nhưng cũng không làm được địa vị cao. Mỹ nhân mặc dù không bằng Tam phu nhân, không bằng Cửu tần, cũng là tước vị so với nghìn thạch. Trực giác Hạ Hầu Phái cảm thấy nàng ta là nữ tử không đơn giản, cô nói: "Tiết mỹ nhân kia..."

"Trong lòng ta biết rõ." Hạ Hầu Phái vừa định nói, Hoàng hậu đã cắt đứt. Hoàng hậu muốn biết phi thiếp mới vào cung là ai an bày, thật sự rất dễ dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!