Tuyết đầu mùa phủ kín cả tòa cung điện trắng xoá.
Sương đọng trên lá cây băng tuyết, ngân trang tố khỏa. Đông tuyết ngày dài tích dày đặc trên đất, đạp lên rung động cọt kẹt..t.. tttt
Hôm nay, có ánh sáng mặt trời rồi, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống, tuyết trắng đều nhiễm màu vàng ấm ấm áp áp.
Khí trời khó có được, phong cảnh khó có được.
Tới gần ngày tết, tất cả nhà đều có yến ẩm (Ăn tiệc và uống rượu), hoàng gia cũng không ngoại lệ. Hôm nay Hoàng hậu mời phụ nhân trong ngoài đến nếm thử rượu nhưỡng hoa mai.
Lời mời của Hoàng hậu, chỉ có muốn mà không được, ai cũng mong đến đấy.
Phụ nhân gọi bằng hữu cùng nhau mà đến, so với ước định canh giờ đến sớm hơn nửa khắc.
Tiệc ở cung điện Lâm Uyển rộng thùng thình, cung điện bốn phía trồng mai, trước mắt đang nở rộ, thật sự là cao vút tươi đẹp, hương thơm lượn lờ.
Cung điện có 1 cửa lớn mở rộng, ba mặt xung quanh là cửa sổ đã được đóng. Màn trướng được treo lên, có chút lay động, bên ngoài ánh sáng theo vào trong điện, sáng ngời mà cao rộng.
Trong điện hương thơm lan tỏa, ngoài hoa mơ, cũng có mùi vị thanh nhã son phấn. Một điện toàn nữ nhân, nói cười vui vẻ. Nói là phẩm tửu, nhưng còn thưởng mai, còn có vui chơi giải trí.
Lúc Hạ Hầu Phái đến, có một nữ nhân đang hát, người còn lại gõ nhịp phụ hoa, thập phần hoạt bát mà ưu nhã.
Hạ Hầu Phái đứng vững ở cửa ra vào, thẳng đến lúc bên trong hát xong mới cất bước.
Cung nhân canh cửa hầu hạ cô thoát áo khoác lông chồn, dẫn cô đi vào.
Tiếng bước chân truyền đến, không ít người quay đầu nhìn. Hạ Hầu Phái từ bên ngoài đến, bên người không có băng tuyết tiêu điều, mà là ánh mặt trời sáng lạn. Đi đến trước hoàng hậu, khom người bái nói: "Nhi thỉnh A nương đại an."
Hoàng hậu đã gặp cô rồi, dịu dàng cười cười, nói: "Trọng Hoa, đến."
Hạ Hầu Phái đứng thẳng thân, trong sáng cười cười với Hoàng hậu, đi qua, ở bên người nàng ngồi xuống.
Dù không biết Hạ Hầu Phái, hiện tại cũng biết rõ đứa nhỏ này là ai.
Lại nhìn kỹ một chút, một cái hài tử thật tốt, sạch sẽ thanh tú, bình tĩnh có độ.
Chuyện Hoàng đế đối với Thái tử tựa hồ có chút bất mãn, còn bảo thừa tướng đi khuyên can đã không còn là bí mật gì. Lũ triều thần tâm tư lại sống dậy, cố gắng cổ vũ, còn có đặt cược, thấy trước mắt có một cái không tệ. Quảng Lăng vương mẫu thân là Hoàng hậu, trừ Thái tử ra thì chính là cô rồi, so với các hoàng tử khác chiếm được đại nghĩa hơn, phần thắng không nhỏ. Về phần tuổi nhỏ, Hoàng đế không phải vẫn khoẻ mạnh sao?
Chỉ cần bảy tám năm nữa không quy thiên, liền đủ cho Hoàng tử lớn lên.
Ánh mắt của mọi người từ lúc Hạ Hầu Phái tiến đến đã hữu ý vô ý mà rơi trên người cô. Mẫu thân Lý thị của Hoàng hậu an vị tại bên cạnh Hoàng hậu, thấy vậy, liền qua cái bàn cùng Hạ Hầu Phái nói chuyện: "Thập nhị lang làm sao tới?"
Hạ Hầu Phái ngồi 1 bên khác của Hoàng hậu nghe thấy, cười trả lời: "Đọc sách mệt mỏi, nghe nói A nương có náo nhiệt, liền tới xem chút."
Cô vừa nói như vậy, đã có người tiếp lời: "Biển học mênh mong, người hiếu học làm sao mệt mỏi?"
Thanh âm này đến đột ngột, Hạ Hầu Phái tập trung nhìn, mở miệng chính là Đồng An công chúa.
Đồng An công chúa đến tiệc của Hoàng hậu có chút không được tự nhiên. Thời điểm Thái tử bất ổn, chư vương rục rịch, hành vi đơn thuần cũng không đơn thuần. Hoàng hậu mở tiệc, dù chưa nói việc trữ vị, nhưng nàng lại có thể mượn chuyện này đưa ra thiện ý. Người biết chuyện ở giữa nói chuyện, sao phải nói rõ? Thời điểm người bên cạnh nghe thấy còn mơ mơ màng màng, Hoàng hậu đã cùng người sơ bộ xác định minh ước rồi.
Người đến mặc dù đều là phu nhân, nhưng trên yến hội, phu nhân là đại biểu gia tộc, các nàng tới đây vốn là trong nhà phái tới cùng Hoàng hậu thảo luận đấy. Đồng An công chúa thật sự không muốn thấy quá trình Thập nhị lang thế lực lớn mạnh, nhưng mà yến hội này, không phải chỉ mỗi Hoàng hậu có thể mời mua nhân tâm, người có bản lĩnh cũng có thể. Nàng liền trang điểm xinh đẹp mà đến.
Trước mắt thấy Hạ Hầu Phái thanh trong sáng lãng mở miệng, liền nhìn không được, muốn quấy rồi tiệc này.
Nói xong, nàng lại dịu dàng quan tâm mà nhìn Hạ Hầu Phái, dường như nàng nói quả thật vô ý, quả thật xuất phát từ thân thiết, mà không phải ám chỉ Hạ Hầu Phái ham chơi không học tốt, ôn nhu nói: "Thập nhị lang nên đi ra một chút, đừng mệt nhọc."
Diễn tuồng này cũng quá khoa trương rồi, ở đây ai chẳng biết Hạ Hầu Trung, Đồng An công chúa một giuộc đây? Quá phận che giấu, chỉ làm cho người cảm thấy dối trá. Hạ Hầu Phái trong lòng thở dài. Cô sao có thể để cho người ta nói lời vô ích, hơn nữa còn đang có mặt thê nữ văn võ cả triều? Đang muốn há miệng, liền thấy Hoàng hậu quay đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái.
Đây là ý tứ muốn cô chớ nói. Hạ Hầu Phái không có nửa điểm do dự mà nuốt xuống lời vừa muốn nói, trên mặt duy trì biểu lộ cười như không cười, nhàn nhạt lườm Đồng An công chúa một cái, liền quay đầu hỏi Lý thị: "Trời lạnh, ngài không sao chứ "
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!