Chương 22: Không thấy A nương, sẽ bị hoảng hốt

Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ giằng co.

Hoàng đế đối diện cửa điện, hơi chút đảo mắt liền thấy Hạ Hầu Phái khiếp sợ đứng ở đó.

Hoàng hậu không cần quay đầu cũng biết là ai, thừa dịp Hoàng đế thất thần, dùng sức rút cổ tay mình, xoay người lại, nói: "Trọng Hoa, ngươi về phòng trước đi."

Hạ Hầu Phái bị kích động trở về, lại chứng kiến một màn như thế, trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng cô biết rõ cô không thể đem tức giận hiện lên mặt, nếu không là lửa cháy đổ thêm dầu, cô chỉ có thể làm ra vẻ khiếp sợ kinh hô, đánh vỡ cảnh tượng này. Cô nghĩ muốn cứu A nương, nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, không biết bắt đầu từ đâu, ngắn ngủn một lát, trong lòng đã cực hận bản thân không có năng lực. Hiện nay Hoàng hậu bảo cô lui ra, cô sao chịu đi?

Hạ Hầu Phái đi đến hai bước, đang muốn nói, liền nghe được âm thanh Hoàng hậu cao hơn trách mắng: "Lui ra!"

Đôi mắt trấn định của nàng hiện lên nghiêm khắc chưa bao giờ có, Hạ Hầu Phái nhìn cặp mắt kia, không chịu đi.

Đột nhiên, Hoàng đế hết tức giận, hắn như có điều suy nghĩ mà liếc hoàng hậu, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh, cùng Hạ Hầu Phái nói: "Nghe mẹ, lui xuống trước đi, ta cùng với Hoàng hậu có chuyện nói."

Hạ Hầu Phái không động, như cũ nhìn xem Hoàng hậu, trong con ngươi của nàng nghiêm khắc đã dần dần thối lui, biến trở về trấn định dĩ vãng, hiện lên không thể vi phạm. Cuối cùng, là Hạ Hầu Phái bại trận, cô khom người vái chào, nói: "A cha, A nương, nhi chờ ngoài điện, nếu cần, cứ việc phân phó."

Nói xong, xoay người đi.

Cô ra ngoài điện, đứng ở dưới thềm, khoảng cách này vô cùng tốt, chỉ cần trong điện cao giọng nói chuyện, liền có thể nghe được.

Hoàng đế nhìn bóng lưng như chém đinh chặt sắt của cô, đột nhiên nói: "Ngươi đem Thập nhị lang dạy giống ngươi cực kỳ."

Hoàng hậu nói: "Hài nhi của ta tất nhiên là giống ta." Mà sự thật, trừ cử chỉ tác phong, Trọng Hoa cùng nàng một điểm cũng không giống, chẳng qua cùng Hoàng đế tranh luận rất không thú vị, nàng liền phụ hoạ một câu.

" Thái tử là trưởng, lại có Thánh nhân bảo vệ, vị trí ổn định vô cùng, lập thái tôn, bất quá dệt hoa trên gấm, lợi ích xa không kịp tới. Huống chi, trưởng tôn vốn là con trưởng, ngày sau sẽ là Thái tử, nên để Thái tử cho trưởng tôn vinh quang, Thánh nhân cần gì thay cho." Nói đi nói lại, Thái tử ổn rồi, trưởng tôn dĩ nhiên là thái tôn, Thái tử bất ổn, trưởng tôn là con, được một cái danh xưng thái tôn có tác dụng gì?

Hoàng đế nhẹ gật đầu, hắn đã hiểu được, chẳng qua là nội tâm phẫn uất mà thôi, nhưng mà khiến hắn dẹp giận là bốn chữ dệt hoa trên gấm. Dệt hoa trên gấm là vẽ vời cho thêm chuyện ra, chỉ có đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mới có công dụng. Trưởng tôn, ngày sau nếu có đột biến, Đại lang địa vị dao động lại lập hắn, sẽ không giống bình thường.

Hoàng đế suy nghĩ rõ ràng, lại nhìn Hoàng hậu, cũng không trách nàng vừa rồi cao ngạo không chịu khom lưng. Nàng vốn là như thế, lãnh, kiêu ngạo, kiềm chế, cũng không cần so đo. Chẳng qua trong nội tâm Hoàng đế, Hoàng hậu là nữ nhân của hắn, đã là nữ nhân của hắn, nhường hắn nổi giận 1 trận thì có sao? Hắn ở trên triều hao tâm tốn sức chẳng lẽ vào hậu cung cũng phải phí sức? Như vậy bảo hắn làm sao cao hứng nổi.

Vì vậy, hắn nói: "Ta đã cho người thu thập Hàm Chương điện, mấy ngày này cho Thập nhị lang dọn đến đi, ta muốn gặp Ngụy quý nhân, các ngươi tự dùng cơm a."

Nói xong, liền tùy tiện mà thẳng bước đi. Ngang qua Hạ Hầu Phái, cũng không ngừng.

Hạ Hầu Phái phi thân chạy vào trong điện, cái gì cũng không nói, trực tiếp nắm tay Hoàng hậu, nhìn cổ tay nàng, Hoàng hậu không kịp trốn tránh, đều hiện trước mắt cô.

Cổ tay trắng như bạch ngọc, lúc này có một vòng tím xanh.

"Không sao, bôi thuốc là được." Hoàng hậu rút tay, không cho cô nhìn.

"A nương, " Hạ Hầu Phái ngẩng đầu, trong mắt áp xuống đau xót nói, "Là lỗi của nhi, không có năng lực, ngươi bị thương ở trước mắt ta, ta lại bất lực."

Hoàng hậu nhìn cô, bỗng nhiên cười cười: "Làm cái gì kì quái, ngươi đừng nói muốn khóc a?"

Hạ Hầu Phái vốn là đè xuống nước mắt ngân ngấn, nàng vừa nói, lập tức vành mắt đỏ bừng.

Hoàng hậu lắc đầu, thở dài: "Ngươi có thể như thế nào? Hắn là cha ngươi, ngươi còn có thể làm gì hắn sao? Không việc gì, tổn thương nhỏ, ngày mai liền hết."

Hạ Hầu Phái đang mãnh liệt tự trách, như thế nào nghe lọt? Càng được an ủi, càng là tự trách. Hoàng hậu không thể không khom người ôm cô vào ngực, ôn nhu nói: "Đừng khổ sở, thật sự không sao. May mắn ngươi đến rồi, bằng không thì, ta cũng không biết làm sao để Thánh nhân tỉnh táo lại." Nàng khích lệ, ý đồ làm Hạ Hầu Phái tin tưởng, cô không phải một chút tác dụng cũng không có, cô cũng giúp nàng đại ân.

Hạ Hầu Phái nhẹ nhàng đẩy nàng, từ trong ngực nàng đi ra, mặt ủ rũ, nói: "A Kỳ, lấy thuốc cùng nước đến."

Đồ đã sớm chuẩn bị, Hạ Hầu Phái căn dặn, A Kỳ liền đưa lên, Hạ Hầu Phái không nói tiếng nào mà cúi đầu, cầm ống tay áo Hoàng hậu kéo lên. Nước ấm, cô xoắn khăn, để ở cổ tay chườm nóng, đắp mấy lần, thấy máu ứ đọng nổi lên, liền lấy thuốc trị thương bôi lên trên.

"A nương, nhịn một chút." Hạ Hầu Phái ngẩng đầu, đối với Hoàng hậu nói.

Hoàng hậu cười cười, gật đầu.

Hạ Hầu Phái liền dùng sức xoa bóp, muốn đem máu ứ đọng bóp tan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!