Không có gì nực cười cả.
Lúc Liêu Chí Viễn và Thẩm Tử Thiện bước vào nhà hát Thái Hòa, trong sảnh đã có rất nhiều người đợi sẵn.
Họ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn gỗ, ai đến sớm thì đang thưởng trà và nói chuyện phiếm, khiến không khí trong sảnh vô cùng ồn ào.
Có mấy kẻ chạy vặt, lại thêm người bán trà, thuốc lá và hạt dưa lẫn lộn trong đám khách, bốn phía là tiếng bàn tán xì xào vang vọng, náo nhiệt như ong vỡ tổ.
Đài diễn kịch được xây dựng tinh xảo huy hoàng, treo mấy tấm màn đỏ rực thêu hoa.
Bệ cao, cột đỏ, xà chạm, tranh khắc, thật tráng lệ biết bao.
Hai người tìm đến vị trí rồi ngồi xuống, Liêu Chí Viễn nhìn dáo dác khắp nơi, không kiềm được tặc lưỡi:
- Thanh thế lớn thật!
Thẩm Tử Thiện cũng cười đáp:
- Đúng vậy.
Không ngờ lại náo nhiệt đến thế.
Hai người đều đến đây lần đầu, vì thế mà cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Không lâu sau, bốn bề yên tĩnh trở lại, tiếng trống vang lên.
Khi Quý phi đi giày kim tuyến, mặc áo bào thêu chỉ vàng cùng váy bảy màu xuất hiện, chỉ thấy y phục hoa lệ tô điểm cùng vẻ đẹp của Đán giác đã khiến không khí trong sảnh náo động hẳn lên.
Ánh mắt ai nấy đều sáng rực, chẳng đợi người diễn cất lời, cả khán phòng đã vang vọng tiếng hoan hô.
Liêu Chí Viễn hưng phấn đến đỏ cả mặt, đưa tay vỗ theo đám đông, lẩm bẩm nhủ thầm:
- Vẫn là các cụ nhà ta biết hưởng phúc…
Quý phi phất tay áo, chỉnh lại mũ miện, ánh mắt lộ vẻ tự đắc, bắt đầu hát:
- Trăng vừa ló ra ngoài rặng núi, gặp thỏ ngọc, thỏ ngọc lại bay mãi tận đằng đông.
Trăng rời khỏi núi, càn khôn tách lìa, trăng sáng cũng thành không, vừa hay tựa như Hằng Nga rời cung quế…
Quý phi trên đài chính là cậu Thành.
Y nhấc gót sen bước đi trên đài cao, tay cầm quạt, phất dải áo, ánh mắt say túy lúy.
Y ngắm hoa, thưởng hoa, tìm hoa rồi xoay người, từ chậm đến nhanh, cuối cùng nằm ngửa xuống… Quý phi trên đài chìm trong màu xuân kiều diễm, say đến độ quên đi tất thảy, người dưới đài cũng điên đảo thần hồn, như say như mê.
Khi màn diễn kết thúc cũng là lúc tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Thẩm Tử Thiện hoảng hốt bừng tỉnh, vội vỗ tay theo.
Rèm sân khấu dày nặng dần dần rủ xuống, khán giả có người kéo nhau đi tặng hoa, cũng có người bàn luận về vở kịch.
Liêu Chí Viễn đứng dậy, nhìn Thẩm Tử Thiện và cười nói:
- Cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao lại có người mê đắm kịch đến thế, cho dù không hiểu, thì cứ xem hết một vở cũng được bổ mắt một lần.
Thẩm Tử Thiện gật đầu tỏ ý tán đồng, nhưng vẫn dõi mắt nhìn vào tấm màn đã hạ.
Cậu ít khi lộ dáng vẻ thế này, khiến Liêu Chí Viễn có hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không để ý nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!