Loại người như mi, cậu đây thấy nhiều rồi.
Cuốn xéo về nhà mau.
Lúc Thẩm Tử Thiện chuyển đến nhà lớn, cậu mới lên bảy tuổi.
Sau khi cha cậu được làm quan, ông đã mua lại căn nhà lầu kiểu Tây này.
Trong khuôn viên nhà còn có một vườn hoa rất tươi đẹp.
Hôm ấy, cậu đứng trên ban công tầng hai nhìn sang nhà bên cạnh.
Đó cũng là một căn nhà lớn, nhưng lại không giống với nhà cậu.
Khoảnh sân bên ấy vuông vức, bốn phía Đông Tây Nam Bắc đều có phòng ở xây bằng gạch đen ngói xám, mái hiên vươn lên cao vút.
Trong sân còn trồng một cây lựu xanh tốt.
Có ba cô bé và một cậu bé đang vây quanh chiếc bể dưới bóng cây, cùng ngắm cá vàng.
Buổi tối, lúc cha về nhà, Thẩm Tử Thiện nói chuyện cậu nhìn thấy nhà bên cho ông nghe.
Cha xoa đầu cậu, mỉm cười nói:
- Nhà họ không giống nhà chúng ta.
Thẩm Tử Thiện nửa hiểu nửa không, gật đầu đáp lại lời cha.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không quan tâm đến chuyện này cho lắm, bởi tất cả đều là trẻ con mà, có gì không giống nhau đâu?
Ngày hôm sau, khi Thẩm Tử Thiện và Tiểu Mãn chơi đá bóng trong sân, quả bóng vô tình bay sang nhà bên cạnh.
Bức tường ngăn cách cao cao, chắn hết tầm nhìn của hai đứa trẻ.
Tiểu Mãn sốt ruột hỏi:
- Cậu ơi, làm sao bây giờ?
Quả bóng này là quà anh họ tặng cho Thẩm Tử Thiện, cậu cũng không muốn làm mất.
Thẩm Tử Thiện mím môi rồi đáp:
- Chúng ta sang nhà họ tìm đi.
Hai đứa trẻ vừa đi qua rặng tường vi thì gặp cha của Tiểu Mãn.
Ông phụ trách chăm sóc vườn hoa, nên đã nói cho họ biết ở góc Tây Nam nhà có một cánh cửa nhỏ, ông có thể mở cửa giúp họ.
Thẩm Tử Thiện đi từ lối nhỏ ấy sang, thấy có tới mấy cậu con trai đang vây xem quả bóng của mình.
Chúng nó không muốn trả bóng cho cậu.
Đứa trẻ trông có vẻ đẹp trai nhất còn liếc cậu một cái, nói:
- Ta còn chưa trách bóng của mi dọa dế của ta sợ thì thôi!
Thẩm Tử Thiện nhìn sang, quả nhiên thấy vài chiếc lọ đang lăn lóc ở mảnh đất trống sau lưng chúng.
Cậu nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!