Chương 36: (Vô Đề)

Mất một hồi lâu Diệp Thư Từ mới khôi phục lại được cảm xúc.

Có lẽ cô và Thẩm Tứ có duyên nhưng không có phận, huống chi bức thư này đã mười năm trước, cô muốn hồi đáp lại chắc cũng chỉ rước thêm phiền phức thôi.

Cô sẽ không quấy rầy hạnh phúc của người khác.

Hơn nữa mấy năm qua, tình cảm của cô đối với Thẩm Tứ cũng phai nhạt dần, thời gian là thứ công bằng nhất, có thể chữa lành vết thương trong vô thức.

Không thể cùng Thẩm Tứ có kỉ niệm xưa, cô chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Ngoài tiếc nuối, không còn cảm xúc nào khác.

Nhưng Diệp Thư Từ vẫn thỏa mãn, ít nhất trong khoảng thời gian này, tình yêu thầm kín cũng phải từ một phía.

Diệp Thư Từ rửa mặt bằng nước lạnh, bà nội bận rộn với việc buôn bán ở tiệm vịt quay, cô cũng không để mình rảnh rỗi, dọn dẹp vệ sinh từng phòng.

Ngăn kéo trong phòng của bà nội đóng không kín, Diệp Thư Từ giúp đóng ngăn kéo lại, qua khóe mắt phát hiện ngăn kéo chứa đầy thuốc.

Những chai lọ màu trắng chất đầy cả ngăn kéo khiến cô căng thẳng, từng hộp chứa đầy thuốc, cô cau mày tìm tên thuốc, phát hiện đều là thuốc trị bệnh tiểu đường.

Trong trí nhớ của cô, bà luôn mạnh khỏe, rốt cuộc đã mắc bệnh tiểu đường từ khi nào? Vậy mà cũng không nói cho cô biết.

Diệp Thư Từ đặt thuốc xuống, một giây cũng không thể ở lại nữa, chạy thật nhanh xuống tiệm tìm bà nội.

Bà nội bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô, cười nói: "Tiểu Từ, ở tuổi của bà nội, được mấy người thân thể vẫn khỏe mạnh?

Bà vỗ vai Diệp Thư Từ: "Hơn nữa, đây là bệnh mãn tính, ngoài việc uống thật nhiều thuốc cũng không thể làm gì hơn."

Diệp Thư Từ cắn chặt môi: "Vậy sao bà không nói với con?"

Bà nội do dự một lúc: "Con đi làm xa bà như vậy, vừa bận bịu vừa áp lực, bà nội già rồi, không muốn con lo lắng cho bà nội."

Diệp Thư Từ thật lâu cũng không nói gì.

Cô lặng lẽ đưa ra quyết định.

Có lẽ cô nên từ chức từ lâu, rời xa quê hương, ở bên ngoài có ích gì? Tiền kiếm được đều lấy để trả tiền thuê nhà, còn không lo được cho người thân, không biết bao nhiêu năm nữa mới mua được nhà.

Bà cụ vất vả cả đời, không có con trai ở cạnh, ngay cả cháu gái yêu dấu của bà một năm cũng không về nhà được hai lần.

Người khác nói ba mẹ đều ở đây, cũng không ở đâu xa, đối với Diệp Thư Từ mà nói, bà nội cũng quan trọng như cha mẹ.

Diệp Thư Từ vội vàng gọi cho Đài phát thanh và Truyền hình thành phố Tô, nói với họ cô quyết định tham gia phỏng vấn.

Có vẻ như Đài phát thanh và Truyền hình đang thiếu người, trưa hôm đó liền sắp xếp một buổi phỏng vấn, Diệp Thư Từ thể hiện rất tốt, hơn nữa cô còn học chuyên ngành báo chí, bên kia muốn để cô tham gia chương trình "Hội đàm dân sinh".Diệp Thư Từ đưa lời đề nghị mình nhận được cho bà nội xem.

Bà nội có trình độ học vấn cao nên nhìn qua cũng hiểu được, bà nội hoài nghi nhìn cô: "Tiểu Từ, từ nay về sau con sẽ làm việc ở thành phố Tô à?"

Diệp Thư Từ cười ngọt ngào: "Đúng ạ."

Bà nội ngẩn người, rũ bỏ đi sự kinh ngạc ban đầu, bình tĩnh lại, chậm rãi hỏi: "Con không phải vì bà nội mới đổi việc phải không?"

Diệp Thư Từ thành thật nói: "Thật ra, con cũng không làm nổi công việc trước đây nữa, trước sau gì cũng quay về, hơn nữa mẹ và bà nội đã lớn tuổi rồi, sớm muộn gì trong nhà cũng cần đến con."

Bà nội dịu dàng vuốt ve thái dương cô, nhìn vào mắt cô: "Tiểu Từ có thích công việc này không?"

Diệp Thư Từ lắc đầu: "Bà ơi, đây là thứ mà con đã học ở trường đại học, đương nhiên là thích rồi, chỉ là khi tốt nghiệp con đã ký hợp đồng với một công ty tốt rồi đến đó làm việc, mấy năm nay bất tri bất giác trôi qua, thật ra con vẫn luôn nghĩ, nếu có thể tiếp tục làm việc trong ngành truyền thông, nhất định sẽ vui vẻ hơn."

"Hiện giờ cũng coi như là mộng đẹp thành thật rồi!" Diệp Thư Từ thoải mái, nũng nịu ôm cánh tay của bà nội, sát tới gần rồi hôn bà một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!