Chương 3: (Vô Đề)

11.

Cố Trầm Nam bị thương.

Tôi chỉ vào miếng băng gạc nhỏ lộ ra trên chân cậu: "Chỗ này bị sao vậy?"

Cậu cũng nhìn xuống chân mình, sau đó kéo ống quần.

Có thể là đụng tới miệng vết thương nên cậu hít một hơi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không sao."

"Mới mấy ngày không gặp, sao cậu thành bộ dạng này rồi?" Tôi kéo ống quần cậu ấy lên, nhìn băng gạc trên đùi cậu mà nhíu mày.

Cậu ấy lại nắm tay tôi, khẽ cười khúc khích.

Tôi ngẩng đầu hoài nghi nhìn cậu, nào ngờ cậu lại cúi xuống.

Mặt cậu ấy cách mặt tôi rất gần.

Cực kỳ gần.

Gần đến mức hơi thở của cậu làm mặt tôi nóng lên.

"Cậu quan tâm tôi đến vậy à?" Cậu nghịch ngợm nhướng mày, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, "Chắc không phải cậu thích tôi đấy chứ?"

Tôi hoảng sợ.

"Tôi, tôi, tôi!" Tôi thoát khỏi tay cậu ấy, vội vàng đứng dậy nói, "Cậu nói nhảm gì vậy!"

"Tống Tiệp." Cậu ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt không còn giống như lúc nãy chờ tôi ở cổng tiểu khu nữa, ánh mắt cậu lúc này như chứa đầy những ngôi sao trên bầu trời, sáng long lanh.

"Tôi nói rồi mà, đôi mắt sẽ không thể nói dối đâu."

Tôi nhất thời chịu không nổi, theo bản năng quay người đi.

"Cố Trầm Nam, nếu cậu còn nói bậy nữa, tôi sẽ xé miệng cậu!" Tôi hung dữ đe dọa, đầu cũng không quay lại mà chạy một mạch về nhà.

Cố Trầm Nam nói chuyện không kiêng nể gì.

Hay nói nhảm.

Kỳ thật tôi đã sớm quen rồi, không nên có phản ứng lớn như hôm nay.

Nghĩ đến đây, tôi trở mình trên giường, quyết định không nghĩ về chuyện này nữa.

Đúng rồi đó.

Tôi mất ngủ cả đêm.

Tất cả là do cái tên Cố Trầm Nam đó, suốt ngày nói nhảm lung tung.

Tôi nhìn Cố Trầm Nam đang đứng đợi ngoài cổng tiểu khu với quầng thâm dưới mắt.

Có vẻ như tâm trạng của cậu ta rất tốt, còn vẫy tay với tôi nữa chứ.

"Buổi sáng tốt lành."

Tốt khỉ khô.

Tôi phớt lờ cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!