Chương 8: Tôi rất nhớ em

Khi mới mười mấy tuổi, Triệu Nhất Mai cười hì hì, tự nhiên nói:

"Lần sau chúng ta cùng chơi bi

-a nhé. Nếu anh thua thì phải làm bạn trai em."

Anh cau mày, giọng đầy tức giận:

"Triệu Nhất Mai, em thật sự rất phiền."

Cô ngẩng đầu, cười tươi rói:

"Nếu em thua thì em sẽ làm bạn gái anh."

Đạo diễn từng nói, trong đời người có nhiều khoảnh khắc lấp lánh như mảnh vụn ánh sáng. Chúng không có tên gọi, không dễ phân loại, cũng chẳng mang ý nghĩa trọng đại gì, nhưng lại luôn ám ảnh trong lòng, chẳng thể nào xóa đi.

Giờ nghĩ lại, hóa ra chuyện đó đã là mười mấy năm về trước.

Thời khắc đẹp nhất, sớm đã trôi qua rồi.

"Triệu Nhất Mai."

Bản nhạc vừa dứt, Thẩm Phóng bỗng lên tiếng. Anh cầm cây cơ bi

-a trong tay, giọng khàn khàn:

"Tôi rất nhớ em."

Give me an answer of love, I need an answer of love.

Hãy cho anh một hồi đáp của tình yêu, anh cần một câu trả lời của tình yêu.

Ngày nào đó, bên giường bệnh của mẹ, cô đã thề rằng đời này sẽ không bao giờ yêu anh nữa. Rồi rời đi thật xa, quên quá khứ, quên anh, quên chính mình.

Nước mắt và mưa, đều giống nhau cả thôi.

Triệu Nhất Mai còn chưa kịp mở miệng, cửa quán bar bất ngờ bị đá tung. Một nhóm đàn ông bản địa tay lăm lăm hung khí xông vào, khí thế hừng hực.

Tên cầm đầu lia mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên người cô. Hắn nở nụ cười nham hiểm, bước tới.

Hắn huýt sáo khiêu khích, xoay xoay con dao găm trong tay:

"Mỹ nhân, để tôi cho cô biết thế nào mới gọi là nguy hiểm thật sự."

Lời còn chưa dứt, ánh dao lóe lên, hắn vung thẳng về phía mặt Triệu Nhất Mai.

Cô chưa kịp né, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay rắn chắc đưa tới, thô bạo bẻ ngoặt cổ tay hắn thành một góc méo mó.

Thẩm Phóng mười ngón siết chặt, lạnh nhạt nói:

"Không được đánh phụ nữ."

Rồi anh quay đầu, cau mày nhìn cô, bất lực thở ra:

"Triệu Nhất Mai, em thật sự rất phiền."

Ba ngày sau, hai người trở lại Sudan.

Lôi Khoan thở phào:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!