"Trên đời này, có thứ gì thật sự vĩnh hằng, không thể phá vỡ?"
Cuối tuần, Triệu Nhất Mai hiếm hoi có chút rảnh rỗi, dưới cái nắng chói chang, cô một mình đi dạo chợ. Dù Nam Sudan khói lửa liên miên, nhưng trên đường phố Khartoum vẫn lác đác khách du lịch, tươi cười chụp ảnh trước ống kính.
Cô thong thả dạo qua, thấy một sạp bán khăn choàng. Triệu Nhất Mai cúi xuống, chọn một chiếc màu đỏ sẫm, viền tà điểm vài đường xanh đậm, không có hoa văn cầu kỳ.
Chất vải mềm mịn, cô cũng chẳng hỏi là gì, vốn chẳng phân biệt nổi. Lật bên trong, có chiếc nhãn nhỏ: "Made in China."
Cô mỉm cười. Su
-đan bị Mỹ cấm vận, rất ít quốc gia dám buôn bán cùng họ.
Cô trả xuống một phần ba giá, rồi mua chiếc khăn choàng. Trên người mặc áo hai dây trắng, quần ống rộng trắng, khi khoác chiếc khăn, sợi chỉ vàng ánh lên như mây lướt qua, lấp lánh dưới nắng.
Bước thêm vài bước, cô dừng lại trước một sạp bán trang sức đá quý. Chủ quán mập mạp, ngồi phịch bên chiếc tivi nhỏ, tín hiệu nhòe nhoẹt, chập chờn.
Đủ loại vòng, nhẫn, dây chuyền với đá đỏ, xanh, tím vứt ngổn ngang trên bàn. Triệu Nhất Mai tùy ý thử một chiếc vòng ruby, nhưng cổ tay cô quá nhỏ, vừa đeo liền rơi tuột.
Hồng ngọc, lục ngọc, lam ngọc, tourmaline, tanzanite… châu Phi đầy ắp đá quý, nhưng cô không thích. Chúng u tối, không rực rỡ. Trang sức của phụ nữ phải sáng, phải lấp lánh, mới làm điểm nhấn.
Cô quay người định đi, bỗng mắt sáng lên. Cúi xuống, từ đống lộn xộn, cô lôi ra một sợi dây chuyền.
Đó là một viên kim cương gắn trên sợi dây da đen mảnh. Kiểu dáng chẳng ăn nhập, nhưng khi đưa ra ánh nắng, cô thấy ngay chính giữa viên đá có một đường nứt.
Kim cương – thực chất cũng chỉ là than, chỉ là loại than cứng nhất trên đời.
Cô thấy thú vị, hỏi:
"Ông chủ, đây là đá gì?"
Ông ta chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ liếc một cái:
"Kim cương."
Cô nhận ra ngay không phải giả, nhưng lại tò mò hơn:
"Kim cương cũng nứt được sao?"
Ông chủ rốt cuộc nhìn lên, rồi hỏi ngược lại:
"Thế trên đời có gì là vĩnh hằng, không thể phá vỡ?"
Triệu Nhất Mai khẽ cười. Cô siết viên kim cương trong lòng bàn tay, cấn đến đau nhói. Cô cứ nắm chặt như vậy, đến khi da thịt quen dần cơn đau mới từ từ buông ra.
"Ông chủ, tôi lấy cái này."
Ông chủ lười biếng báo giá. Cô không biết trọng lượng, nhưng nhìn ra giá không hề thấp, hơn nữa viên đá còn có vết nứt.
Nhưng lần này, cô không mặc cả. Cô mở túi, định rút tiền – rồi khựng lại.
Chiếc ví da bò ngắn, màu đen, kiểu nam. Bên trong chỉ đủ vài thẻ và chút tiền mặt. Vừa mua khăn đã dùng gần hết, giờ chỉ còn tờ mỏng manh.
Cũng chẳng lạ gì cảnh kẹt tiền, cô từng bị cướp sạch ở Rio de Janeiro, cuối cùng vẫn sống sót.
Triệu Nhất Mai nhún vai, cất ví lại:
"Tôi quay lại lấy tiền, ông giữ giùm nhé?"
Ông ta mắt vẫn dán vào tivi, hờ hững phẩy tay, không nói đồng ý hay từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!