Không phải mối tình nào cũng xứng đáng được gọi là "kiếp này gặp được nhau, hẳn là kiếp trước đã ngoái đầu nhìn nhau đến trăm ngàn lần"; không phải ai khiến tim bạn rung động cũng có thể được gọi là "tri kỷ".
Triệu Nhất Mai giống như kẻ lữ hành đi xuyên ngàn dặm hoang mạc, cuối cùng mới tìm được một dòng suối trong. Cô ngẩng đầu, không để lệ rơi, khẽ nói:
"Chú Thẩm, cảm ơn chú."
Bao năm qua, Thẩm Phóng sớm đã trở thành một phần trong linh hồn cô. Nếu không từng gặp anh, yêu anh, thì cô cũng không còn là cô của hiện tại.
Tình yêu có thể hủy hoại cả một đời người.
Nhưng nó cũng có thể trao tặng trọn một đời.
Triệu Nhất Mai không ngờ rằng, chỉ một tuần sau, mẹ Thẩm đã được xuất viện.
Là Thẩm Triệu đích thân lo thủ tục, đón bà trở về căn nhà cũ năm nào. Di vật của Triệu Thanh Đồng đã được dọn sạch, biệt thự này dường như có một thứ ma lực, mỗi lần bước vào, Triệu Nhất Mai đều cảm giác thời gian ngưng đọng ở tuổi mười một, lần đầu tiên cô nhìn thấy thiếu niên áo đen, ánh mắt lành lạnh ấy.
Suốt bao năm, cô chưa từng thật sự thoát khỏi nơi này.
Nhưng với mẹ Thẩm, căn biệt thự lại quá xa lạ. Bà run rẩy nhìn khối kiến trúc đồ sộ trước mắt, thân thể phát lạnh. Thẩm Triệu mỉm cười, nắm tay bà dịu dàng dẫn đi từng phòng:
"Đây là nhà của chúng ta, bà còn nhớ không?"
"Nhớ," mẹ Thẩm chớp mắt, "nhớ chứ."
Tấm rèm trắng bay phấp phới trong gió. Bà đứng dưới chùm đèn pha lê lấp lánh, như còn mơ màng chưa tỉnh, khe khẽ hỏi:
"Anh Triệu, anh đến đón em rồi sao?"
"Phải," Thẩm Triệu mỉm cười hiền hòa, "xin lỗi, anh đến muộn."
Ngoài vườn, hoa hồng nở rực rỡ. Ông che cho bà một chiếc dù trắng nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, cảnh tượng ấy tựa như một bức tranh yên bình.
Gió mang theo hương hoa. Mẹ Thẩm ngẩn ngơ nhìn khắp vườn rực rỡ, hỏi:
"Đây là hoa gì thế?"
"Hoa hồng," Thẩm Triệu nhẹ giọng, "em chẳng phải vẫn thích hoa hồng nhất sao?"
Bà ngập ngừng rồi nở nụ cười: "Phải, em thích hoa hồng nhất."
Họ cùng ngồi trong vườn thưởng trà. Mẹ Thẩm nổi hứng, đòi ngồi xích đu. Thẩm Triệu đứng sau, khẽ đẩy, dây thừng kẽo kẹt. Người phụ nữ ấy đung đưa trong gió, trên mình là chiếc váy hoa lỗi mốt từ mười năm trước, vậy mà lúc này lại như thiếu nữ, rạng rỡ cười.
Bao nhiêu phụ nữ trên đời, đã vì hai chữ "tình yêu" mà uổng phí cả đời.
Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng đứng ở lối vào vườn, lặng lẽ nhìn cảnh ấy. Anh nắm tay cô, mười ngón đan xen, siết chặt, như muốn nói: yên tâm.
Triệu Nhất Mai trầm lặng, bỗng nhớ đến mẹ mình – Triệu Thanh Đồng. Năm xưa, bà cùng Thẩm Triệu cũng thường ra vườn sau bữa ăn, hoặc ngồi dưới nắng chiều đánh cờ vây, uống trà chiều kiểu Anh, đẹp như trong truyện cổ tích.
Giờ đây, cảnh còn, người mất. Chỉ có trời xanh, mây trắng vẫn vĩnh hằng.
Một lát sau, Thẩm Phóng khẽ nói:
"Đi thôi."
"Anh không vào chào bà ấy sao?"
"Giấc mộng hoàng lương thôi," anh thản nhiên, "cứ để bà sống nốt phần đời còn lại trong mộng ấy."
Cả hai đều hiểu, Thẩm Triệu đã không còn yêu bà, thậm chí có lẽ ông chưa bao giờ yêu – cho dù bà đã sinh cho ông một đứa con trai duy nhất. Yêu và không yêu, vốn chỉ là hai mặt. Người nồng thắm nhất, cũng có thể là kẻ vô tình nhất. Suốt đời Thẩm Triệu, thật sự ông chỉ yêu duy nhất một người: Triệu Thanh Đồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!