Vì phải điều chỉnh lệch múi giờ, nửa đêm Triệu Nhất Mai khát khô cổ họng, tỉnh dậy từ trong mơ. Cô mở mắt, ngẫm nghĩ rất lâu mới chợt nhớ ra mình đang ở đâu.
"Thẩm Phóng." cô khẽ gọi tên anh.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng mũi khe khẽ của anh: "Ừ."
Cánh cửa phòng tắm hé mở một nửa, một vệt sáng hẹp hắt ra. Người đàn ông c** tr*n đứng trước gương hút thuốc, tay chân dài, chống trên bồn kính, ngẩng đầu nhẹ nhàng, nhả khói thành vòng. Eo anh thon lại, đẹp đến mức khiến người ta muốn hôn xuống thật sâu.
Triệu Nhất Mai nghiêng mặt lên gối, lặng lẽ nhìn anh. Nửa đời dài đằng đẵng, cô đã quên mất mình đã bao nhiêu lần nhìn anh như vậy, trong lòng thầm nhủ rằng đó sẽ là lần cuối.
Phải nhìn thật kỹ, phải ghi khắc, dù ngũ tạng đau như thiêu đốt cũng không nỡ dời mắt.
Chỉ riêng lần này, cô mới có thể thả lỏng. Trong đầu chẳng còn nghĩ gì, không hận thù, không giấu giếm, cũng chẳng còn biệt ly.
Triệu Nhất Mai chập chờn tỉnh ngủ, vùi mình trong phòng suốt ba ngày. Cô nằm lười xem phim, ăn vặt, bỗng như trở lại những ngày nghỉ hè tuổi mười mấy. Cả ngày đầu bù tóc rối, chẳng bận tâm vóc dáng hay mặt mộc, cũng không còn như năm xưa – vì ba ngày không gội đầu, chợt gặp anh trên cầu thang lại hét ầm rồi bỏ chạy.
Thẩm Phóng chịu hết nổi, mạnh tay kéo cô dậy khỏi giường:
"Hôm nay theo anh đến một nơi."
"Đi đâu?"
"Bệnh viện."
"Làm gì?" Triệu Nhất Mai ngạc nhiên.
"Thăm mẹ anh."
Triệu Nhất Mai ngỡ tai mình có vấn đề: "Anh nói gì cơ?"
Ánh mắt Thẩm Phóng dừng lại nơi cô: "Anh nghiêm túc đấy."
Anh vốn định từng bước một, đợi khi mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa mới đón cô về. Nhưng kể từ khi nghe điện thoại của Lý Lam báo rằng cô suýt gặp nạn, anh mới bừng tỉnh, trên đời này vĩnh viễn sẽ chẳng có cái gọi là "mọi thứ chuẩn bị xong xuôi".
Bất kể là gì, anh cũng sẽ cùng cô đối mặt.
Đến trước cửa phòng bệnh, Triệu Nhất Mai lại do dự, chẳng dám bước tiếp. Trong lòng cô run sợ, chẳng biết điều gì sẽ xảy ra. Khoảng thời gian tốt đẹp giữa hai người vốn đã ngắn ngủi, mỏng manh. Có lẽ sau khi bước qua cánh cửa này, lúc trở ra, họ lại chỉ còn như người dưng.
Cô khó nhọc cất tiếng: "Anh nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Phóng không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Triệu Nhất Mai đứng trước cửa, lắc đầu: "Hay là… thôi vậy."
Thẩm Phóng bỗng nắm lấy cổ tay cô, khẽ lay, buộc cô phải cắn răng bước vào phòng.
Mẹ Thẩm đang nghe nhạc, là bản nhạc không lời của Bandari, khiến người ta như lạc vào rừng sâu kỳ ảo. Thẩm Phóng bước tới, khẽ gọi: "Mẹ."
Bà mở mắt, Triệu Nhất Mai lập tức cúi gằm đầu. Không ngờ, mẹ Thẩm lại chẳng nổi giận như trong tưởng tượng, mà bất ngờ mỉm cười:
"Tiểu Trần, đã lâu không gặp cháu rồi."
Triệu Nhất Mai sững lại, quay đầu nhìn Thẩm Phóng. Chính anh cũng ngẩn người.
"Đi đâu chơi mà đen thế này." Mẹ Thẩm vui vẻ nắm tay cô, ríu rít nói, "Tiểu Phóng lần trước bảo với bác, lần này về sẽ không đi nữa, sẽ ở lại Bắc Kinh. Bác còn thắc mắc sao không thấy cháu đấy."
"Chỉ cần hai đứa ở bên nhau là tốt. Cháu có biết không, trước đây nó từng mê mẩn một con hồ ly tinh. Cả nhà con đó chẳng ai tử tế – cướp chồng của bác, còn muốn cướp cả con trai bác. Bác muốn giết hết bọn chúng…"
Nói tới đây, cảm xúc của bà lại trở nên kích động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!