Chương 35: Triệu Nhất Mai, là anh thua

Thẩm Phóng nhàn nhạt nói:

"Tôi biết."

"Tên Thẩm Phóng này, cậu còn tính là đàn ông sao!" Tống Kỳ Lâm gằn giọng, "Năm đó tôi đã ngứa mắt cậu lắm rồi, chỉ muốn cùng cậu quyết một trận, đánh cho cậu lăn lộn dưới đất, rồi phải quỳ trước mặt Tiểu Triệu mà cúi đầu nhận thua."

"Được thôi." Thẩm Phóng lắc lắc ly rượu trong tay, các ngón siết lại thành quyền, nhướn mày, thản nhiên đáp:

"Đến đi."

Trong lúc hai người nói chuyện, màn hình điện thoại của Thẩm Phóng sáng lên. Bình thường anh rất ghét có người quấy rầy khi đang gặp bạn bè, chưa bao giờ động đến điện thoại. Nhưng khi thấy tên Lý Lan hiện ra, anh lập tức căng thẳng, sợ có chuyện khẩn cấp xảy ra trong quân đội.

Anh nhanh chóng bắt máy:

"A lô?"

Nghe xong, Thẩm Phóng im lặng rất lâu, rồi bỗng bật dậy, trân trân nhìn Tống Nhị:

"Cô ấy gặp chuyện rồi. Tôi phải đi tìm cô ấy."

"Sao vậy?"

"Không có gì," Thẩm Phóng đáp, "Tôi có thể cứu cô ấy một lần, hai lần, ba lần… thì cũng có thể cứu cô ấy trăm lần."

Khi kéo cửa phòng ra, anh dừng bước, ngập ngừng rồi nói:

"Tôi từng nói với cô ấy, đời này, tôi chỉ hối hận duy nhất một việc."

"Tôi hối hận vì đã không thể yêu cô ấy cho đàng hoàng, để lãng phí hết ngần ấy năm. Con người ta sống một đời, có được mấy lần mười năm, mấy lần hai mươi năm, hay một kiếp cơ chứ?"

Rồi, Thẩm Phóng thong dong quay đầu, đâm thêm một nhát dao cuối cùng vào huynh đệ mình:

"Cậu từng nói rồi, nếu không đủ sức yêu, thì đừng yêu."

Tống Nhị cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đường vân trong lòng bàn tay.

Nhiều năm trước, khi còn học cấp ba, anh đã thích Triệu Nhất Mai. Các cô gái theo đuổi anh không sao hiểu nổi, có người còn ngồi trên sân thượng, khóc lóc, la hét, thậm chí dọa nhảy xuống để ép buộc anh.

Khi ấy Nhị công tử nhà họ Tống kiêu ngạo vô cùng. Anh ngồi trên hàng rào sắt ngoài bãi cỏ, một chân buông lửng, một chân dẫm trên lan can, dang rộng hai tay, vừa ngông cuồng vừa bất cần mà cười:

"Cứ nhảy xuống đi, tôi sẽ đón."

Đám bạn phía dưới hò hét reo hò. Cuối cùng, cô gái tức giận ném thẳng một chiếc giày xuống, nhưng tất nhiên không trúng.

Tống Nhị chỉ cười hiền, cúi người nhặt lấy, trèo lên sân thượng đưa trả, rồi nửa quỳ xuống trước mặt cô, tự tay xỏ giày lại.

Trên gương mặt anh lúc ấy, là nụ cười vô tình đến lạnh lẽo:

"Không đủ sức yêu, thì đừng yêu."

Tống Kỳ Lâm ngẩng đầu, nhìn thẳng Thẩm Phóng, hỏi:

"Cậu bắt đầu yêu cô ấy từ khi nào?"

"Tôi từng nghĩ là mùa hè sau khi cô ấy tốt nghiệp cấp ba." Thẩm Phóng khẽ dụi mũi, mơ hồ nói, "Đêm hôm đó, cậu với cô ấy hợp tác chuốc tôi say… nhưng sau nghĩ lại, chắc là sớm hơn nhiều."

Sớm đến mức chính bản thân anh cũng chẳng nhận ra.

Tống Nhị vung quyền, hừ một tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!