Chương 33: Cược rằng anh yêu em

"Đủ rồi!"

Tên cầm đầu cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn sải bước đến trước mặt Thẩm Phóng, dí ngón tay vào vai anh, giơ ngón giữa, cười nham hiểm:

"Rồi mày sẽ hối hận."

Thẩm Phóng cũng mỉm cười, nhưng không đáp. Ánh mắt anh xuyên qua đám cướp hung hãn, thẳng tắp rơi xuống người Triệu Nhất Mai.

Mặt trời dần ngả về tây. Sau khi phá hỏng chiếc trực thăng đến mức không thể cứu vãn, bọn cướp lại lục soát lần nữa, rồi trói chặt Thẩm Phóng và Triệu Nhất Mai, ném họ xuống bãi cát nơi sóng biển vỗ vào bờ, sau đó vội vã rút đi.

Làn sóng đầu tiên ập đến, dội thẳng lên người họ, làm cả hai ướt sũng, rồi lại rút đi như chưa từng có gì xảy ra. Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng ngồi tựa lưng vào nhau, thân thể dán chặt. Khi quần áo bị ngấm nước lạnh buốt, nhiệt lượng từ cơ thể anh lại càng hầm hập truyền qua.

Trong vị mằn mặn của gió biển, Triệu Nhất Mai vẫn không tránh được việc hít phải hơi thở quen thuộc ấy. Bao nhiêu năm qua, chỉ cần thấy biển, ngửi mùi gió mặn, cô sẽ nhớ đến anh. Và giờ phút này, ký ức và hiện thực lại chồng khít.

Thẩm Phóng nhặt một mảnh đá sắc nhọn, cưa từng chút một vào sợi dây trói tay. Cạnh đá rạch rát lòng bàn tay, máu tứa ra, nhỏ xuống cát, thấm vào sợi thừng, ở nơi Triệu Nhất Mai không nhìn thấy.

"Bỗng nhớ một câu thơ Ba Lan," Triệu Nhất Mai khe khẽ nói "Lạy Chúa, xin để con gánh hết khổ đau rồi lặng lẽ ra đi, cho con đi qua miền tĩnh lặng, chẳng còn sợ hãi, để thế gian vẫn tiếp tục vận hành, để biển xanh vẫn hôn lên bờ cát như thuở ban sơ"

"Nghe không hiểu." Thẩm Phóng lạnh nhạt đáp.

Triệu Nhất Mai bĩu môi, thở dài bất lực:

"Anh đúng là chẳng biết lãng mạn, chưa bao giờ."

Lời vừa dứt, Thẩm Phóng khẽ kéo mạnh, sợi dây bung ra. Anh đứng lên, thân hình cao lớn che khuất ánh hoàng hôn. Cô ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh. Khóe môi anh hơi nhếch, giọng đều đều:

"Ai bảo anh không biết lãng mạn?"

Tim Triệu Nhất Mai đập thình thịch, nghẹn không thốt nổi câu nào. Chỉ thấy anh cúi xuống, tháo dây trói trên người cô.

Một con sóng lớn bất ngờ ập đến, cao hơn hẳn những đợt trước, cuốn lấy cả hai, rồi lại rút đi trong tiếng "ào" khổng lồ.

Triệu Nhất Mai vừa định nói cảm ơn, đã bị sóng xộc nước vào miệng, ho sặc sụa. Cô nắm tóc mình, vắt ra một vũng nước, nghĩ đến bộ dạng nhếch nhác của bản thân mà chỉ biết cười gượng.

Đối diện, Thẩm Phóng đứng yên, lặng lẽ chờ cô vắt khô tóc. Thấy cô lại nhặt mảnh đá khi nãy, anh hỏi:

"Em lấy cái đó làm gì?"

"Để làm bùa hộ mệnh," Triệu Nhất Mai đáp, "cảm ơn nó đã cứu mạng chúng ta."

Thẩm Phóng hờ hững nhếch môi, xoay người ngồi xổm, có chút mất kiên nhẫn mà vẫy tay:

"Lại đây."

Triệu Nhất Mai ngẩn ra, rồi rón rén bước từng bước đến gần, thử nhảy lên lưng anh. Áo anh ướt sũng, gió biển thổi qua lạnh buốt, khiến cô run khẽ. Anh dường như nhận ra, bèn siết chặt hơn, chắc chắn hơn.

"Đi đâu?"

"Còn phải hỏi sao?" Giọng anh dứt khoát, từng bước nện xuống cát: "Đưa em về."

Để biển lại hôn bờ cát như xưa, để bình minh vẫn sáng rỡ, như thể chưa từng có đau thương.

Cuối cùng, Thẩm Phóng và Triệu Nhất Mai tới được bến cảng. Ở đồn cảnh sát địa phương, họ mượn điện thoại liên lạc với căn cứ quân đội Trung Quốc tại Sudan. Chính phủ nhanh chóng cử xe tiếp ứng, đưa họ vượt đường dài trở về.

Ngày thứ ba sau khi họ về Sudan, tin tức truyền đến: bọn cướp bị tóm tại biên giới Somalia. Khi ấy, chúng lẻn lên một con tàu đen đi Pháp, số tiền chuộc khổng lồ đã bị tiêu xài vô tội vạ chỉ trong vài ngày.

Nghe tin, Triệu Nhất Mai ngạc nhiên:

"Sao các anh tìm ra nhanh thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!