"Đổi người khác đi."
Thẩm Phóng nhíu mày. Bọn bắt cóc này rõ ràng có kinh nghiệm, cực kỳ khó đối phó, chắc chắn có kẻ đứng sau bày mưu tính kế.
Người truyền tin đeo mặt nạ, có lẽ vừa nhận được lệnh, bất ngờ chỉ tay về phía Triệu Nhất Mai:
"Để cô ta qua đây."
"Chết tiệt!" Thẩm Phóng thầm chửi.
"Cô ấy chỉ là phiên dịch đi cùng thôi."
"Câm miệng!" Người truyền tin gắt lên. "Để cô ta qua đây. Bọn tao chỉ nói chuyện với cô ta."
Không ai ngờ bọn bắt cóc lại cẩn trọng đến thế. Quả thật Triệu Nhất Mai là lựa chọn thích hợp nhất: cô không phải quân nhân, không có khả năng chiến đấu, lại là phiên dịch, một mình cũng đủ duy trì cuộc đối thoại. Quan trọng nhất — cô là công dân bình thường, đồng nghĩa với việc bọn chúng ngang nhiên có thêm một con tin.
"Không được!" Thẩm Phóng nói dứt khoát. "Cô ấy không có tư cách cũng chẳng có quyền đàm phán."
"Cô ta có thể truyền đạt lại." Kẻ kia cố ý đổi giọng khàn đặc: "Đừng lằng nhằng nữa. Bọn tao chỉ nói chuyện với. Cô. Ta."
Không khí bỗng căng như dây đàn. Thẩm Phóng buông tay xuống, nắm đấm siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Bất ngờ, Triệu Nhất Mai đứng ra:
"Để tôi đi."
"Em…"
Mọi người xung quanh đều giật mình. Lý Lam không nhịn được, dùng tay chọc cô:
"Cô điên rồi à? Cô có biết mình đang nói gì không?"
"Tôi biết."
Điều họ không hề hay, chính là khi nghe đối phương yêu cầu đổi Thẩm Phóng, trong lòng Triệu Nhất Mai lại thầm thở phào.
Mình có thể thay thế anh, lại vì anh mà làm được chút gì đó — thật tốt biết bao.
Triệu Nhất Mai bắt chước động tác vừa rồi của Thẩm Phóng, giơ hai tay lên, từng bước tiến tới. Khi bước đến ranh giới cảnh giới, cô thấy một chấm đỏ rơi ngay trên người mình, lập tức hiểu ra: cô đã bị tay bắn tỉa của đối phương ngắm trúng.
Tên cướp gật đầu, quay lưng ra hiệu cho cô đi theo. Ngay khoảnh khắc lướt qua Thẩm Phóng, anh cau mày, yết hầu khẽ động, định nói điều gì đó. Nhưng cô đã nhanh chóng quay đầu, mỉm cười với anh một thoáng ngắn ngủi.
Bao năm nay, cô từng nhiều lần cận kề cái chết, nhưng chưa khi nào lại bình tĩnh và tỉnh táo đến thế khi đối diện với nó.
Cuộc đàm phán kéo dài bốn đến năm tiếng.
Đối phương biết Trung Quốc giàu có, vừa mở miệng đã đòi con số trên trời, còn đưa ra hàng loạt yêu cầu phức tạp về giao dịch và an toàn. Toàn bộ thời gian ấy, Triệu Nhất Mai căng thẳng đến tột độ, chỉ cần lỡ một câu, sai một giọng, thái độ có chút không đúng, chọc giận bọn chúng, không chỉ cô mà cả mười sáu con tin vô tội đều sẽ mất mạng.
Địa điểm đàm phán là một chiếc lều trong rừng. Tấm vải dày chắn hết ánh nắng gay gắt bên ngoài. Trong hơn ba trăm phút căng thẳng ấy, Triệu Nhất Mai không khỏi nhớ lại chuyện mười năm trước.
Khi ấy, tay chân cô bị trói, mắt bịt kín, bị nhốt bên cạnh song sắt lạnh lẽo. Đến tận bây giờ, chỉ cần nghĩ lại, dường như cô vẫn còn ngửi thấy mùi gỉ sắt trong đường ống.
Ký ức vừa kỳ diệu lại vừa tàn nhẫn, những điều đã phủ bụi trong quá khứ, có thể bất ngờ tràn ập vào trí óc, lặp đi lặp lại, không cách nào kiểm soát.
Triệu Nhất Mai hít sâu trong lòng, ép mình giữ tỉnh táo. Đối phương thao thao bất tuyệt, giọng gấp gáp dữ dội, từng chi tiết giao dịch như những viên đạn liên tiếp bắn về phía cô. Da đầu tê dại, trong đầu không ngừng tái hiện cảnh mình từng gào khóc, tuyệt vọng chạy dưới mưa.
Cô cắn mạnh vào lớp da bên trong khoang miệng, vị máu mằn mặn tràn ra. Nhờ vậy, cô buộc mình bình tĩnh lại, thông qua máy liên lạc, cố gắng truyền đạt chính xác và vô cảm nhất ý của đối phương.
Năm tiếng sau, cuộc đàm phán cơ bản đã định hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!