Trong gương, bóng hình cô lộng lẫy, rực rỡ. Cô mỉm cười – từng có thời, mình cũng đã sống kiêu hãnh như một công chúa.
Cô thuê một chiếc xe, lái suốt quãng đường dài, đến khi trời khuya mới đặt chân tới đảo Tuti.
Tại đây, dòng Thanh Nile từ Ethiopia và dòng Bạch Nile từ Uganda giao nhau, hợp thành con sông Nile vĩnh cửu.
Đứng trên bờ, Triệu Nhất Mai thấy hai dòng sông – một xanh thẳm, một trắng đục – cứ thế song song chảy, không hòa lẫn.
Rồi cuối cùng, ở một khoảnh khắc, chúng cũng gặp nhau. Từ đó, hợp lưu thành dòng sông dài nhất thế giới, băng qua thác ghềnh, đầm lầy, hẻm núi và sa mạc, nuôi dưỡng sự sống.
Đó mới là định nghĩa của tái ngộ sau xa cách.
Gió trên đảo thổi mạnh. Triệu Nhất Mai ngồi xuống bên vách đá, lưng tựa vào tảng nham thạch. Cô lấy trong túi ra một hộp diêm cũ kỹ, méo mó, chẳng nhớ rõ đã được anh trao cho từ khi nào. Có lẽ cũng chẳng thể gọi là tặng, chỉ là anh tiện tay ném cho, không hề để tâm.
Bao nhiêu năm qua, vậy mà Triệu Nhất Mai vẫn coi nó như báu vật, luôn mang theo như bùa hộ mệnh. Chỉ thỉnh thoảng, cô mới nỡ dùng đi một que.
Giờ thì chỉ còn lại que cuối cùng.
Cô rút que diêm ra, quẹt lên cạnh hộp – không sáng. Lại thử vài lần nữa, lớp đỏ đã mòn gần hết, đầu diêm cũng chẳng còn tác dụng. Cô nghiến răng, dồn sức quẹt mạnh, hộp diêm lõm xuống, que diêm gãy đôi.
"Chúc mừng sinh nhật." Cô tự giễu cười khẽ.
Ngày đó cũng vừa khéo trùng với kì nghỉ một tháng một lần của quân đội.
Sáng sớm, Lý Lan đã chặn ngay ngoài cửa, bắt gặp Thẩm Phóng, Lôi Khoan và Lục Kiều cùng lúc. Chị mở cửa xe, không cho ai kịp phản ứng, đã ngồi yên vị:
"Đội trưởng Thẩm, đưa bọn tôi đi dạo một vòng đi!"
Thẩm Phóng bất đắc dĩ bật cười:
"Tôi có việc riêng phải làm."
"Tôi biết anh định đi đâu." Lý Lan phẩy tay. "Cho chúng tôi đi cùng đi, ở đây có gì vui đâu, coi như đổi gió."
Anh không trả lời, chỉ đạp ga, xe phóng thẳng, khiến Lý Lan chưa kịp thắt dây an toàn phải thót tim.
Cả buổi sáng, Thẩm Phóng đi khắp mấy quán trọ ở Khartoum. Chủ quán vừa thấy anh liền quen thuộc lấy sổ sách ra, báo số người, thời gian, giá phòng. Anh chỉ lật qua loa rồi rút tiền mặt trả.
Đồng đội đã quá quen với thói quen này. Đi đâu, Thẩm Phóng cũng tìm tới nhà trọ địa phương, dặn dò chủ quán: nếu có kẻ lang bạt rơi vào cảnh khốn cùng, có thể thu nhận, mọi chi phí anh gánh.
Anh không quen bất kỳ ai trong số khách trọ. Nếu có người hỏi, chủ quán chỉ nói mình làm việc thiện. Điều kiện của anh cũng đơn giản: không nhận tội phạm hung hãn, ưu tiên phụ nữ và trẻ em.
Lần đầu nghe chuyện này, Lý Lan không hiểu nổi.
"Đội trưởng Thẩm, việc anh làm chẳng giống từ thiện, cũng chẳng giống quyên góp, thậm chí không có ghi chép. Anh được gì từ đó?"
"Gieo chút phúc đức thôi." Anh đáp hờ hững.
Có lần họ đóng quân ở Tây Tạng, một cô gái trẻ bị mất ví tiền, điện thoại, lại gặp bão tuyết, ngất xỉu ngoài cửa quán trọ. Chủ quán đưa vào cứu. Khi khỏe lại, trong cuộc trò chuyện mới biết Thẩm Phóng đã chi trả tiền phòng.
Cô gái bướng bỉnh, nhất quyết rửa bát làm công để trả nợ. Ở lại cả tháng, chờ anh quay lại chỉ để nói một câu "Cảm ơn".
"Em sắp tốt nghiệp, yêu bạn trai tám năm, tính kết hôn sau khi ra trường. Không ngờ anh ta thay lòng. Trước đó, bọn em hẹn đi du lịch Tây Tạng tốt nghiệp, cuối cùng chỉ còn mình em đến. Đau đến mức em từng nghĩ chết đi cho rồi. Cảm giác như tim bị xé vụn, không cách nào sống nổi nếu thiếu anh ta."
"Hôm ấy, ngã xuống bão tuyết, em nghĩ: chết ở đây cũng hay. Ít nhất anh ta cả đời này sẽ day dứt vì em."
Cô gái còn chưa nói xong, Thẩm Phóng đã cắt ngang:
"Đã không chết, thì sống cho tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!