Chương 29: (Vô Đề)

Triệu Nhất Mai dần nhận ra, tuy cuộc sống nghiên cứu sinh tiến sĩ khô khan, nhưng thời gian lại trôi đi rất nhanh. Mùa đông năm đó, hết việc này đến việc khác ập tới, kỳ thi cuối kỳ và núi bài luận chồng chất, khiến cô bận đến mức không kịp để tâm đến bất cứ điều gì khác.

Nhiều đêm liền, cô phải chống chọi với gió lốc ở bãi đỗ xe ngoài trời, đi vòng vòng tìm chiếc xe của mình. Vẫn là chiếc mui trần bạc năm nào, nhưng giờ đã mất đi vẻ hào nhoáng, cho dù cô bỏ bao nhiêu tiền để bảo dưỡng cũng không thể chống lại sự tàn phá của thời gian.

Có lúc ngay chính cô cũng không hiểu mình. Cô thích cái mới, chạy theo mốt, luôn ở tuyến đầu của thời thượng. Nhưng đồng thời, cô cũng hoài cũ, những gì thuộc về mình thì chẳng nỡ vứt bỏ.

Đêm hôm đó, như mọi khi, cô lái xe trên con đường vắng. Đột nhiên nghe thấy một tiếng "rầm", không rõ bánh xe cán phải thứ gì sắc nhọn. Cô nhíu mày, định mở cửa xuống kiểm tra. Vừa hé cửa, một luồng gió lạnh lùa vào, trực giác lập tức cảnh báo có điều bất thường.

Cô lập tức phản ứng, đóng sập cửa lại, khóa chặt cửa kính. Quả nhiên, ngay giây sau, vài gã đàn ông người Mexico to lớn béo tốt từ trong bóng tối bước ra. Trên tay cầm hung khí, nhanh chóng bao vây lấy xe cô, từng bước áp sát.

Trong đầu Nhất Mai thoáng hiện tin tức gần đây ở Nam California: một du học sinh Trung Quốc bị cướp rồi bắn chết. Cả người cô run bần bật. Xe mui trần của cô nào có chống đạn, trước bạo lực và đe dọa tuyệt đối, nó yếu ớt đến nực cười.

Cô hít sâu một hơi, trước khi bọn chúng kịp áp lại gần, mạnh dạn đạp ga hết cỡ, lách qua ngay trước mặt một gã đàn ông. Chiếc xe lao vút đi.

Khu chung cư nơi cô ở cũng chỉ có bãi xe ngoài trời. Đậu xe xong, vẫn phải đi bộ thêm sáu, bảy phút mới về tới ký túc xá. Cô lập tức rút điện thoại, bấm sẵn số "999", tay trái nắm chặt không rời, ngón tay đặt ngay nút gọi, tay phải cầm chai xịt phòng thân mà Hà Tích Tích đã tặng khi chia tay. Cô tháo giày cao gót, chân trần giẫm lên nền lạnh buốt, miệng cắn chặt chìa khóa, chuẩn bị tâm lý đối phó với bất trắc, rồi mở cửa xe lao thẳng vào màn đêm mà chạy.

Con đường trong khu dân cư lát toàn sỏi cuội, mùa đông bước lên vừa lạnh vừa đau. Triệu Nhất Mai chẳng còn tâm trí để ý đến, tim đập "thình thịch" dồn dập, chỉ cần nghe thấy chút gió lay cỏ động cũng khiến cô muốn hét lên.

Cô luôn có cảm giác phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo. Đến khi run rẩy cắm chìa khóa mở cửa, dùng chân đá tung cánh cửa rồi đóng sập lại, cuối cùng trong bóng tối cô mới tìm được chút cảm giác an toàn.

Đúng lúc này, điện thoại của Thẩm Triệu gọi tới, tiếng chuông đột ngột vang lên sắc nhọn khiến cô cuống quýt bấm nhầm ngắt máy, rồi vội vàng gọi lại. Trong điện thoại, ông nói với cô: mẹ cô – Triệu Thanh Đồng – bệnh nặng, đang nằm viện, e là không còn sống được bao lâu nữa.

Nhất Mai sững sờ nghe máy. Ánh sáng xanh thẫm từ xa chiếu hắt vào phòng, đẹp một cách tĩnh lặng. Cô ngơ ngác, như không để tâm, rồi lại mỉm cười khẽ hỏi:

"Chú Thẩm, chú vừa nói gì, con không nghe rõ."

"Nhất Mai… mẹ con… bà ấy không muốn chú nói với con. Bà biết con vẫn đang giận."

Trong khoảnh khắc đó, Nhất Mai cảm thấy như nghe thấy trò đùa lớn nhất thế gian. Một tay cô giữ chặt điện thoại, một tay cứ giật từng sợi lông trên thảm trải nhà, mãi sau mới hờ hững buông ra một tiếng "Ồ."

Giọng Thẩm Triều khàn hẳn đi:

"Nhất Mai, chuyện này… chú xin lỗi."

Cô vẫn giữ nguyên động tác, không ngừng nhổ lông thảm, hỏi:

"Bệnh gì?"

"Ung thư phổi."

"Làm sao có thể?" Cô ngừng lại, rồi bật cười:

"Mẹ con không hút thuốc, không uống rượu, ngủ sớm hơn bất kỳ ai, lại cực kỳ chú ý dưỡng sinh. Chú Thẩm, chú đừng cùng bà ấy hợp tác gạt con. Muốn lừa cũng phải bịa lý do nghe lọt tai hơn chứ."

Thẩm Triều im lặng.

Hai người cứ thế chìm trong tĩnh lặng, từng phút từng giây trôi qua. Trong lòng Nhất Mai trào dâng bao nỗi oán hận, mắt đỏ hoe, đột ngột hét vào điện thoại:

"Các người cứ phải dùng lý do này để lừa con về sao? Chú nói lại với bà ấy! Con không tin! Con sẽ không về! Con chưa từng tha thứ cho bà ấy!"

Rồi cô giống như dã thú phát cuồng, gào thét xé họng:

"A——"

Nhất Mai gào đến khản giọng, đầu kia điện thoại mới đổi người. Là giọng của Thẩm Phóng. Anh bình thản gọi tên cô:

"Triệu Nhất Mai."

Rõ ràng, dứt khoát, không dư âm. Chính giọng nói lạnh lẽo ấy đã kéo cô về từ bờ vực sụp đổ. Cô ngừng khóc hét vô nghĩa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!