Nhưng cô hiểu, Thẩm Phóng nói đúng. Cô vốn chẳng có tư cách gì cả. Cô là gì chứ? Chỉ là gánh nặng mà Triệu Thanh Đồng phải mang theo thôi.
"Thẩm Phóng, em hận anh…" Cô ôm chặt lấy cánh tay mình, bật khóc nức nở.
Thì ra yêu một người đến tận cùng, thật sự có thể biến thành hận.
Đêm đó, Triệu Nhất Mai tự nhốt mình trong phòng. Giữa chừng, Triệu Thanh Đồng mặt mày u ám, sai quản gia gõ cửa:
"Tiểu thư, mời xuống ăn cơm. Dù gì hôm nay cũng là đêm giao thừa, cả nhà phải hòa thuận mà ăn bữa cơm đoàn viên."
Nhất Mai đột ngột bật cửa, sải bước xuống lầu, cố tình cất giọng thật to và lạnh lùng:
"Bác Trần nói đúng, giao thừa là ngày đoàn tụ của gia đình. Tôi thấy nên mau chóng ăn cơm, rồi sớm tiễn cô Trần Sa về, con gái ở ngoài muộn thế này, nhà người ta sẽ lo lắm."
Lời cô ám chỉ rõ ràng: Trần Sa chỉ là người ngoài, chỉ là khách mà Thẩm Phóng dẫn về, không hơn không kém. Nhưng trong lòng cô biết, bản thân chỉ đang tự lừa dối mình thôi.
Nếu chỉ là khách, tại sao anh lại đưa về đúng đêm giao thừa, lại còn xách theo bao nhiêu quà cáp ra mắt cha mẹ?
Quản gia lúng túng, không biết đáp thế nào. Chỉ nghe Thẩm Phóng lạnh giọng:
"Cô ấy tối nay sẽ ở lại đây."
"Cô ta không đi đúng không?" Nhất Mai bật cười vì tức, gật đầu: "Được, vậy tôi đi."
Miệng nói vậy, nhưng thân thể lại không nhúc nhích. Cô trừng mắt nhìn Thẩm Phóng, thẳng lưng đứng chặn như con thú nhỏ bị kích động, dựng hết lông lên.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh nhạt vang lên:
"Vậy thì con đi đi."
Nhất Mai giật bắn, ngẩng phắt đầu, hóa ra là Triệu Thanh Đồng.
Bà ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, không hề nhìn cô, cứ như giữa họ chẳng hề có quan hệ mẹ con.
Thẩm Triệu cau mày: "Bà…"
"Được." Nhất Mai gật đầu liên tục, cười gằn: "Được, con đi."
Cô giật lấy túi xách, quả quyết mở toang cửa lớn. Gió lạnh tháng Hai ùa vào, Nhất Mai lao thẳng vào màn đêm, bước chân kiên quyết không hề quay đầu.
Đầu năm mới, Nhất Mai một mình ở khách sạn, từ giao thừa cho đến mùng Ba.
Ngày thứ tư, ngay trước cửa khách sạn, cô gặp Triệu Thanh Đồng. Bà mặc áo khoác tím sẫm, tóc búi cao, chỉ liếc cô nhàn nhạt:
"Hôm nay con có hẹn gì không?"
"Không." Nhất Mai cụp mắt.
"Vậy đi ăn với mẹ một bữa."
Nói là ăn cơm, nhưng còn sớm, bà liền đưa con gái đi dạo phố. Hai mẹ con đã nhiều năm chưa cùng nhau mua sắm. Thẩm mỹ khác biệt, nhưng Nhất Mai chẳng nói gì, mặc kệ để nhân viên bán hàng gói hết.
Đến lúc tính tiền, cô bước nhanh lên, rút thẻ tín dụng của mình, lạnh nhạt nói:
"Con có lương rồi."
Triệu Thanh Đồng khẽ cười, thoáng buồn:
"Trong mắt mẹ, con vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!