Và giờ đây, cuối cùng Triệu Nhất Mai cũng đã có được cuộc sống của riêng mình, có bạn bè thật sự, không cần phải dựa dẫm vào ai khác để hoài niệm về tuổi trẻ nữa.
Ngày lễ tốt nghiệp, cô lại gặp Nam Sơn. Trong sân trường có những người mặc linh vật in logo trường đang phát bóng bay nhiều màu. Nhất Mai xếp hàng lấy giúp Giang Hà một quả. Vừa quay người bước lên bậc thang, cô liền nghe có ai gọi mình:
"A May."
Cô ngoảnh đầu lại, thấy Nam Sơn trong bộ lễ phục tốt nghiệp. Anh gầy đi, da cũng rám nắng hơn, nhưng vẫn tuấn tú như trước. Nhất Mai lơ đãng, buông tay để quả bóng bay trôi dần lên trời. Nam Sơn chỉ vài bước đã đi tới, khẽ nhón chân, bắt lại sợi dây bóng, rồi đưa cho cô.
Anh cúi đầu, cẩn thận buộc chặt sợi dây vào cổ tay cô.
"Cảm ơn." Nhất Mai nói.
"Chúc mừng tốt nghiệp." Anh đáp.
"Vẫn phải học tiếp, giờ đã bắt đầu lo đầu mình sắp hói rồi đây."
Cô mỉm cười, khóe mắt hơi ươn ướt. Nam Sơn hơn cô hai khóa, đã ra trường từ lâu. Cô biết, hôm nay anh quay về, là đặc biệt đến vì cô.
Nam Sơn khẽ hỏi:
"Anh có thể ôm em một cái không?"
Triệu Nhất Mai mở rộng vòng tay, cho anh một cái ôm thật chặt. Anh thoáng sững người, rồi mới chậm rãi đưa tay ôm lấy lưng cô, càng siết càng chặt, như thể ôm trong tay báu vật quý giá nhất đời.
Một lúc lâu sau, Nam Sơn buông cô ra. Hai người nhìn sâu vào mắt nhau, đều hiểu lần chia tay này, có lẽ sẽ chẳng còn dịp gặp lại.
"Xin lỗi." Nhất Mai nói.
"Người cần nói xin lỗi là anh." Nam Sơn mỉm cười, nháy mắt, "Bởi vì anh e rằng vẫn còn sẽ yêu em thêm một thời gian nữa."
Đêm đó, khi tiếng reo hò rộn rã ban ngày đã lắng xuống, thành phố lại chìm trong tĩnh mịch. Chỉ có thư viện vẫn sáng đèn, luôn có những học sinh miệt mài. Nhất Mai không muốn lái xe, ba cô gái quyết định đi bộ về nhà.
"Lâu lắm rồi mới có khoảnh khắc như thế này. Không lo bài vở, không lo thi cử, chỉ yên lặng đi trên con đường này thôi." Nhất Mai ngẩng đầu nhìn bầu trời sao dày đặc, khẽ nói.
"Hình ảnh ngày đầu tiên đặt chân đến Mỹ vẫn còn rõ rành rành, vậy mà thoắt cái đã bốn năm trôi qua."
"Ừ," Hà Tích Tích gật đầu, hiếm hoi châm chọc, "ngay cả Giang Hà cũng lên được cỡ B rồi."
Nhất Mai ghé sát tai cô thì thầm:
"Có lót m*t đấy."
Bí mật bị lật tẩy, Giang Hà òa khóc rống, đuổi đánh Nhất Mai. Cô vừa ôm đầu vừa chạy, vừa chỉ vào tiệm sữa chua đông lạnh bên đường:
"Ăn không?"
Nhất Mai tự tay rắc đầy chocolate lên cốc của mình, nhiều đến mức sắp tràn ra. Bất kể vui hay buồn, ăn đồ ngọt vẫn là cách đơn giản nhất.
Cô đi giày cao gót gót nhọn mười hai phân, đến cuối cùng thật sự không đi nổi nữa, bèn tháo ra, xách trong tay, để chân trần chạm xuống mặt đất mát lạnh.
"Nhất Mai, hát một bài đi." Giang Hà hứng chí đề nghị.
Nhất Mai nghĩ một lát, rồi cất giọng:
"Minh nguyệt kỷ thì hữu, bả tửu vấn thanh thiên…" – Trăng sáng có từ bao giờ, Nâng chén rượu hỏi trời xanh.
"Dừng!" Giang Hà nước mắt ròng ròng, "Đổi bài! Em muốn nghe cái gì vui vui cơ!"
Mái tóc uốn xoăn màu rượu vang của Nhất Mai óng lên dưới ánh đèn đường. Cô ngẩng mặt, khe khẽ ngân nga:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!