Nam Sơn chỉ biết nấu món Tây, bít tết thăn ngon hảo hạng, rượu vang Bordeaux, thêm vài ngọn nến champagne trắng, máy hát cổ khẽ vang khúc nhạc Mozart.
Tất cả đều sang trọng, tinh tế, như thể cái buổi chiều mưa gió ướt át kia chưa bao giờ tồn tại.
Tắm rửa xong, Triệu Nhất Mai lấy áo của Nam Sơn mặc làm đồ ngủ. Trước đây khi đọc tiểu thuyết tình cảm, cô luôn thấy nữ chính mặc áo người yêu, vừa thuần khiết vừa gợi cảm. Nhưng cô không có dáng vẻ mảnh mai kiểu "chim nhỏ nép vào lòng", nên mặc áo của Nam Sơn chẳng hề đẹp mắt.
Nam Sơn kéo cô ngồi xuống cạnh mình, bật máy sấy tóc, dịu dàng hong khô mái tóc cho cô. Hơi gió ấm áp lan khắp phòng, tiếng ồn của máy sấy nhỏ nhẹ, nghe lâu lại thấy an lòng. Đôi tay anh khẽ vuốt tóc cô, từng sợi, từng sợi.
Không khí dần nóng lên, anh tắt máy, từ phía sau vòng tay ôm lấy cô. Triệu Nhất Mai ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào mắt anh.
"Anh có biết không, anh có một đôi mắt vô cùng đẹp." Cô nói.
Nam Sơn cười, cúi xuống hôn lên gò má cô. Triệu Nhất Mai nhắm mắt lại. Nụ hôn của anh dịu dàng, thận trọng, như thể cô là đóa hoa dễ tan vỡ trong tay.
Bàn tay anh đặt lên eo cô, nơi đường cong mềm mại hoàn mỹ đến khiến tim người ta run rẩy. Bàn tay anh dần dịch lên… Nhưng đúng lúc say đắm nhất, Triệu Nhất Mai lại bất ngờ mở mắt.
Cô nhìn lên trần nhà, nhìn chiếc đèn pha lê đắt tiền, ánh sáng khúc xạ thành từng vệt. Tất cả cảm giác bỗng cuồn cuộn rút đi, cô như kẻ sắp chết đuối, biển nước dâng cao, khiến cô nghẹt thở.
Cô đột ngột đưa tay, khẽ đẩy Nam Sơn ra.
Nam Sơn khựng lại, ngồi dậy, khẽ gọi:
"Ah May?"
Triệu Nhất Mai che mắt, khóe môi thoáng nụ cười chua xót. Bởi cô bừng tỉnh nhận ra một sự thật tàn nhẫn
Cô chưa từng rời khỏi năm mười tám tuổi ấy. Căn phòng cũ kỹ, tối tăm, không chút ánh sáng kia… cô vẫn bị giam mãi ở đó.
Chưa từng rời xa, chưa từng quên đi.
Ngày trước cô từng khinh miệt nói với Giang Hà, mình không tin vào tình yêu sét đánh.
Kỳ thực, đó là lời nói dối.
"Dưới cầu Tương Tư,, x**n th** xanh biếc, từng có bóng người như kinh hồng lướt qua."
Chỉ là, cái tên ấy, Thẩm Phóng, đã khắc sâu, quyết tuyệt trong nửa đời đầu của cô. Nét chữ ngang dọc, cứa vào mắt, cứa vào tim, chẳng thể thốt với ai khác.
Nam Sơn khẽ mở miệng:
"A May, chúng ta chia tay đi."
Anh đã nói rồi, kết quả thế nào, anh đều có thể chấp nhận.
——
Trở về ký túc xá, Giang Hà và Hà Tích Tích đang sửa máy hút bụi. Giang Hà ngồi xếp bằng trên thảm, cúi sát mặt nghiên cứu bàn chải hút. Triệu Nhất Mai toàn thân lôi thôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn họ.
"Chị sao vậy?" Giang Hà ngẩng lên.
Cô lắc đầu, khẽ nói:
"Chị với Nam Sơn chia tay rồi."
Giang Hà tròn mắt:
"Tại sao?"
Triệu Nhất Mai tiến lại, ôm chặt Giang Hà. Cơ thể nhỏ bé mềm mại, ôm vào đầy đặn mà yếu mềm. Giang Hà luống cuống, cuối cùng chỉ dám đặt tay lên lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!