Anh quay đầu lại, khóe môi khẽ nhếch, nhún vai cười:
"Được thôi."
Khi Thẩm Phóng trở về chỗ ở thì trời đã xế chiều. Anh dọn dẹp lại phòng, rút đĩa DVD 《Legends of the Fall – Nhiệt huyết tuổi trẻ》 ra khỏi máy, nhưng mãi không tìm thấy chiếc hộp đựng đĩa.
Trên bàn trà phòng khách vẫn còn đặt một chai rượu whisky Ireland 70 năm, uống dở một nửa. Thân chai thủy tinh trong suốt dưới ánh trăng phát ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, như thể bóng dáng cô vẫn còn ở đây, ngửa đầu uống cạn chất rượu cay nồng, rồi nắm lấy cổ áo anh, ép rượu qua đôi môi trao cho anh.
Thẩm Phóng cầm chai rượu, ngửa đầu, một hơi uống cạn. Chất cồn nhanh chóng lan khắp mạch máu, tràn qua toàn thân. Anh nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch.
Anh nhắm mắt, nhớ lại gương mặt cô. Cô từng chống người lên, cắn xuống vai trái anh, nhưng cuối cùng lại chẳng nỡ mạnh tay. Vết răng quá nông, đến ngày hôm sau đã mờ đi.
Trong bóng tối, cô nhìn anh, đôi mắt sáng rực.
Triệu Thanh Đồng nói không sai, anh sẽ hủy hoại cô. Cô xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp hơn.
Một cuộc đời lộng lẫy, rực rỡ như hoa hồng.
Anh đặt cánh tay lên trán, trong đêm tĩnh lặng khẽ bật cười cay đắng.
Triệu Nhất Mai, tạm biệt.
…
Cùng lúc ấy, ở một góc khác của Bắc Kinh, Thẩm Triệu đứng trước cửa phòng Nhất Mai, gõ nhẹ ba tiếng.
Nhất Mai mở cửa, nhìn thấy Thẩm Triệu, liền đoán ra được ông đến vì chuyện gì.
"Chào chú Thẩm."
"Chú mua bánh phô mai. Mẹ cháu sợ béo nên không chịu ăn, cháu có muốn ăn cùng chú không?"
Nhất Mai theo ông xuống lầu. Triệu Thanh Đồng chẳng biết đã đi đâu, căn phòng khách rộng lớn chỉ còn hai người. Thẩm Triệu cố ý pha trà sữa cho cô, cắt bánh, rồi đan tay lại, nhìn Nhất Mai mà mở lời:
"Xin lỗi, người ta thường nói việc xấu trong nhà không nên kể ra, nhưng chú nghĩ chúng ta là một gia đình, nên những chuyện này cháu có quyền biết."
"Chuyện của chú và mẹ cháu, chắc cháu cũng nghe ít nhiều. Lúc chú và bà ấy gặp lại ở Bắc Kinh, chú vẫn chưa ly hôn."
Nhất Mai ngẩng lên nhìn ông, khó nhọc mở lời:
"Vậy… mẹ cháu thật sự đã phá vỡ hôn nhân của người khác?"
Thẩm Triều lắc đầu, cũng tự rót cho mình một tách trà đen:
"Chú và mẹ của Thẩm Phóng đã ly thân từ lâu. Bà ấy không đồng ý ly hôn, thời gian dài khiến tâm trạng u uất. Ban đầu chú còn thấy áy náy, muốn bù đắp, nhưng càng dây dưa càng làm bà ấy tổn thương thêm, nên cuối cùng chú mới quyết dứt khoát."
"Khi chú gặp lại mẹ cháu, chú và mẹ của Thẩm Phóng đã đạt thỏa thuận ly hôn. Chỉ là lúc đó bà ấy còn ở trong viện, thủ tục chưa làm xong. Có thể tái ngộ mẹ cháu, chú thật sự rất vui, nhưng chúng ta chưa từng làm điều gì vượt quá đạo đức."
"Thế nhưng chuyện ấy lại bị mẹ của Thẩm Phóng biết. Nó gây cú sốc rất lớn cho tinh thần bà ấy. Bà ấy khăng khăng cho rằng mẹ cháu cướp đi tất cả, thậm chí còn thuê người hãm hại bà…" Thẩm Triều nói, "Những việc này, có lẽ ngay cả Thẩm Phóng cũng không biết. Nhưng cháu cần hiểu rằng, đối với nó, mẹ nó quả thật cũng là nạn nhân. Đó cũng là lý do vì sao mẹ cháu luôn đề phòng nó, lo sợ nó sẽ đối xử với cháu giống như mẹ nó ngày trước."
Sự thật Nhất Mai vẫn luôn muốn biết cuối cùng cũng hiện ra trước mắt. Cô nhớ lại cuộc đối đầu buổi chiều giữa Triệu Thanh Đồng và Thẩm Phóng, nhớ đến người đàn bà đáng thương trong bệnh viện, bao năm qua vẫn một mình trong căn phòng trống rỗng, chờ đợi một người sẽ chẳng bao giờ quay về.
Tình yêu có thể hủy diệt một con người. Nhưng mỗi ngày trên thế gian vẫn có vô số nam nữ si tình, lao đầu vào lửa như thiêu thân.
"Chuyện lúc chiều chú đã nghe cả rồi, trước hết chú muốn xin lỗi." Thẩm Triều nói. "Chú hiểu con trai mình. Những lời nó nói, có lẽ không hẳn là cố ý."
"Nghe thì giống một người cha đang thiên vị, nhưng thật ra, nó nói thế có lẽ chỉ là muốn chọc giận cháu, buộc cháu phải rời xa nó."
"Chú Thẩm." Nhất Mai gượng cười khó coi, "Xin chú đừng nói nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!