Quen không? Thẩm Phóng…
Triệu Nhất Mai chìm vào im lặng thật lâu. Năm xưa, họ sống chung một mái nhà, oán hận nhau gần như cả đời. Anh ước cô chết, cô cũng chẳng cầu anh sống.
Cô ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bức ảnh. Khuôn mặt vẫn tuấn tú đến mức chói lóa – mày, mắt, sống mũi, đôi môi ấy. Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào, anh đứng trong vùng sáng, còn cô lại chìm trong bóng tối. Cô có thể thấy anh, nhưng anh sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy cô nữa.
Ánh mắt cô dừng lại nơi đó, nghiêm túc, thâm sâu.
Tất cả năm tháng qua, chỉ trong một thoáng, đã sụp đổ không cách nào níu giữ. Thì ra, với cô, anh đã trở thành một người xa lạ.
Tuổi trẻ, cô từng nghĩ mình sẽ yêu anh mãi mãi. Dù anh không yêu mình, thì cả cuộc đời anh cũng đã thuộc về cô, trọn vẹn, duy nhất.
"Không," Triệu Nhất Mai lắc đầu, khẽ nói, "chỉ là trông giống một người tôi từng quen."
"Người yêu cũ?"
"Không," cô đáp, "chỉ là… cố nhân thôi."
Khoảnh khắc đó, những ký ức tưởng chừng đã hóa thành tro bụi, bỗng theo gió xao động. Triệu Nhất Mai khép mắt, cuối cùng chịu thừa nhận: dòng sông thời gian đã cuốn đi tất cả, biến tình yêu và hận thù thành chuyện của kiếp trước.
Còn kiếp này, anh đi đường anh, cô đi đường cô. Núi sông cách trở, từ nay không còn gặp lại.
Sống ly biệt, cũng chẳng khác gì cái chết.
Trời sập tối, Lôi Khoan mới có thời gian đưa Triệu Nhất Mai đến bệnh viện. Đây là khu vực quân sự, xe dân sự vốn không được phép ra vào.
Ngay lúc xe chuẩn bị rời khỏi doanh trại, bỗng còi báo động rú lên. Triệu Nhất Mai tưởng có chuyện lớn, lập tức ngồi thẳng dậy. Bộ đàm trong tay Lôi Khoan vang lên, anh nhanh chóng áp sát, hạ thấp giọng trao đổi với bên kia.
Chẳng mấy chốc, phía trước xuất hiện một hàng dài xe quân dụng, bật đèn pha sáng rực, rọi cả sa mạc thành ban ngày. Chiếc xe đi đầu phanh gấp, dừng ngay trước mặt họ.
Cửa xe mở ra, đầu tiên đập vào mắt Triệu Nhất Mai là đôi ủng quân đen nặng nề, tiếp đó là quần quân phục xanh lục, đôi chân dài rắn chắc.
Người đàn ông vừa cài mũ, vừa đi thẳng đến chỗ Lôi Khoan.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, Triệu Nhất Mai như rơi vào hầm băng, toàn thân run rẩy.
Sau lưng anh là chục chiếc đèn pha sáng chói, ánh trăng cùng hoang mạc mênh mông làm nền, cả người anh đứng đó, giống như tử thần nắm giữ vận mệnh.
May mà Lôi Khoan lập tức xuống xe, chạy đến trước mặt anh. Người đàn ông bước được nửa đường thì dừng lại, Lôi Khoan đứng nghiêm, dõng dạc giơ tay chào:
"Đội trưởng Thẩm! Anh về rồi!"
Giọng người đàn ông trầm thấp, nhàn nhạt hỏi:
"Đi đâu vậy?"
"Báo cáo Đội trưởng Thẩm, hôm nay trên đường gặp một đồng hương Trung Quốc, sang đây l*m t*nh nguyện viên, bị tai nạn xe. Chiều nay quân y vừa phẫu thuật xong, bây giờ tôi nhận lệnh đưa cô ấy đến bệnh viện."
Thẩm Phóng gật đầu, ánh mắt tùy ý lướt về phía xe. Bên trong tối om, từ ngoài chỉ thấy mơ hồ một bóng người, nam hay nữ cũng khó phân biệt. Anh vỗ vai Lôi Khoan:
"Chú ý an toàn."
Lôi Khoan nhận lệnh, lại nghiêm trang chào.
Lên xe, anh nổ máy, qua gương chiếu hậu còn thấy Thẩm Phóng vẫn đứng bất động tại chỗ. Lôi Khoan quay đầu trêu:
"Vừa rồi chính là Đội trưởng Thẩm, người đàn ông đẹp trai nhất thế giới đấy."
Triệu Nhất Mai ngồi yên ghế sau, đầu cúi thấp, tóc dài rũ xuống che mặt. Cô không đáp, cũng không động đậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!