"Tôi ư?" Triệu Nhất Mai ngẩn người, "Chuyện của mẹ tôi với chú Thẩm, thật ra tôi chưa bao giờ hỏi. Với tôi, chỉ cần mẹ hạnh phúc là đủ… nhưng nếu cái gọi là hạnh phúc đó lại xây dựng trên nỗi đau của người khác… khó trách anh ấy hận tôi đến thế… Nhưng đâu phải ai cũng đứng cùng một lập trường, đúng không?"
"Bệnh tình của mẹ cậu ta rất bất ổn, chẳng chịu nổi chút k*ch th*ch nào. Ngay cả Thẩm Phóng muốn gặp bà ấy cũng cực kỳ khó khăn. Mà cậu ta vốn là người trọng tình nghĩa… Em đừng để trong lòng, rồi sẽ có cách thôi."
"Có cách gì chứ." Triệu Nhất Mai cười tự giễu.
Tống Nhị nhìn thẳng vào mắt cô: "Em thật ra chẳng hề ghét cậu ta, phải không?"
"Tôi…" Triệu Nhất Mai bĩu môi, "Tại sao tôi lại không thể ghét anh ta?"
"Đấy là chuyện giữa hai người. Chiều nay tan học, ra chỗ để xe đợi anh. Anh dẫn em đi ăn đồ nướng. Quán riêng, người ngoài không vào được. Quyết định vậy nhé."
Nhưng đến giờ tan học, thầy cô lại kéo dài tiết học. Khi Triệu Nhất Mai thở hổn hển chạy tới chỗ để xe, trước mắt cô là cảnh Thẩm Phóng và Tống Nhị đứng cạnh nhau.
Cô vừa xuất hiện, Thẩm Phóng đã lạnh mặt quay lưng định bỏ đi. Tống Nhị vội dùng hết sức kéo lại:
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Cậu đã hứa với tôi rồi, Thẩm Phóng, đừng có mà làm mất mặt đàn ông."
Thẩm Phóng liếc cậu ta một cái, chẳng nói gì.
"Đủ người rồi, tôi bao, đi thôi đi thôi."
Triệu Nhất Mai đứng bên cạnh, đi thì không nỡ, ở lại cũng ngại. Thẩm Phóng cúi xuống mở khóa xe đạp. Đúng lúc thấy hai chiếc xe đạp dựng song song, Tống Nhị mới nhớ ra: xe của mình vốn không có yên sau, còn xe đua của Thẩm Phóng thì có.
Chuyện này bắt nguồn từ sự ghen tị ngày trước – thiếu gia Tống Nhị cái gì cũng biết, trừ đi xe đạp. Xe đua của Thẩm Phóng lại quá nổi bật, khiến cậu ghen nên lén gắn thêm yên sau cho bằng bạn bằng bè. Thẩm Phóng đành ngậm ngùi dạy cậu ta tập đi xe, còn phải bày cách "chạy cho ngầu".
Tống Nhị đoán được tính khí của bạn, cất giọng: "Thiếu gia Thẩm?"
Chỉ nghe thế, Thẩm Phóng đã biết ngay ý định của cậu ta. Anh chẳng thèm liếc Triệu Nhất Mai lấy một cái, vừa thử phanh xe vừa lạnh lùng nói: "Không."
Câu trả lời đúng như dự đoán, Tống Nhị chỉ nhún vai: "Vậy đổi xe, anh chở em."
Thẩm Phóng khựng lại một chút, cúi mắt, không đáp. Rồi anh ném chìa khóa xe cho Tống Nhị. Một tung một bắt, hai người phối hợp ăn ý đến mức chẳng thèm để ý đến Triệu Nhất Mai đang đứng ngay đó.
Cô không cần đoán cũng biết họ định làm gì. Bất ngờ, cô đưa tay chặn lại giữa không trung, giành lấy chìa khóa, rồi thoăn thoắt leo lên xe đạp của Tống Nhị, ngồi ngay ngắn và nhoẻn cười vô tội: "Hai người thân nhau thế, đi chung một xe đi, tôi thấy hợp đấy."
Thẩm Phóng và Tống Nhị nhìn nhau, sống mười tám năm trời, lần đầu tiên bị một cô gái cho ăn quả lừa.
"Em biết đi xe?" Tống Nhị trố mắt.
Triệu Nhất Mai kiêu ngạo ngẩng cằm: "Đi đâu, nói đi."
Thế là hôm ấy, những bạn học còn nấn ná ở trường tận mắt chứng kiến một cảnh tượng hiếm thấy: Hội trưởng hội học sinh – thiếu gia Tống Nhị, ngồi vắt vẻo sau yên xe đua của công tử họ Thẩm, ôm chặt eo cậu, chân nhấc cao, lao thẳng xuống dốc dài nhất trường.
Gió lạnh rít bên tai, xen lẫn tiếng hét xé họng của Tống Nhị:
Còn thủ phạm gây nên cảnh tượng ấy, Triệu Nhất Mai, thì ung dung đạp xe theo sau, thỉnh thoảng quay đầu nhìn gã bạn đáng thương kia bằng nụ cười trong veo vô tội.
Trong lòng cô thật sự cảm kích Tống Nhị. Mấy trò ầm ĩ của anh, chẳng qua là để che chắn cho sự gượng gạo của cô. Nếu không, lần đầu gặp lại Thẩm Phóng sau chuyện ở bệnh viện, e rằng sẽ nặng mùi thuốc súng.
"Cậu với một đứa con gái nhỏ xíu thì giận dỗi cái gì chứ?" Trên đường, Tống Nhị vừa ôm eo bạn vừa lải nhải, "Em ấy đâu có cố ý. Cậu có biết vì sao hôm đó Nhất Mai theo cậu đến bệnh viện không?"
Đúng lúc dừng lại ở đèn đỏ, Thẩm Phóng chống chân xuống đất, không rõ có nghe hay không.
"Hôm đó là sinh nhật cậu. Em ấy chuẩn bị quà cho cậu, vốn dĩ là muốn đưa tận tay đấy."
Thẩm Phóng sững lại, quay đầu nhìn. Ngay lúc ấy, ánh mắt anh bắt gặp Triệu Nhất Mai. Cô cũng vừa ngẩng lên, bốn mắt giao nhau.
Giữa con phố ồn ã, mọi âm thanh dường như đều biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!