Chương 14: Anh thật sự… không nghe thấy gì sao?

Triệu Nhất Mai ngồi thẳng lưng. Cô tất nhiên thấy được nỗi thất vọng của Đổng Tề, nhưng vì Triệu Thanh Đồng đang ngồi ngay bên cạnh, cô không thể để lộ chút nhớ nhung nào với ông, càng không thể để cho mẹ buồn lòng.

Trong im lặng kéo dài, Đổng Tề mở miệng, thẳng thắn nói:

"Bố đang làm thủ tục di dân, chuẩn bị sang Mỹ."

"Ồ."

Triệu Nhất Mai nghĩ: thì ra ông đến để gặp mình lần cuối.

"A Mai," giọng Đổng Tề run rẩy, "bố muốn đưa con đi."

Lời vừa dứt, Triệu Nhất Mai lập tức quay đầu nhìn Triệu Thanh Đồng.

Đùa gì thế? Ông muốn đưa mình đi sao? Cô cho rằng mình không cần mở miệng từ chối, chỉ cần mẹ là đủ để bác bỏ thẳng thừng.

Nhưng Triệu Thanh Đồng không hề nhúc nhích, ngồi dưới ánh đèn, thậm chí không chớp mắt.

Đổng Tề lại nói tiếp:

"Xảy ra chuyện như thế, con có biết bố và mẹ lo sợ thế nào không? Con có biết bố hối hận ra sao không? Bố thật sự… không muốn mất con… Con là đứa con gái duy nhất của bố…"

Triệu Thanh Đồng vẫn im lặng. Gian phòng chìm trong thứ tĩnh lặng khiến người ta nghẹt thở.

Hồi lâu, Triệu Nhất Mai mới sững sờ nhận ra – họ đang chờ câu trả lời của mình.

"Cho con hỏi một câu," Triệu Nhất Mai thử thăm dò, "bố kết hôn chưa?"

Đổng Tề ngẩn ra, liếc nhìn Triệu Thanh Đồng. Ông nhận ra mẹ con họ thật sự đã cắt đứt hoàn toàn sự tồn tại của mình trong đời Nhất Mai.

"Chưa." Ông đáp.

"Tại sao không? Bố không cần ai ở bên sao?"

Ông lắc đầu.

"Không cần sinh con trai để nối dõi à? Nhà họ Đổng lớn thế, chẳng lẽ trông chờ con gái kế thừa?"

Lời lẽ đầy mỉa mai của Triệu Nhất Mai khiến người nghe bực tức, nhưng lại chẳng biết trách mắng từ đâu.

Đổng Tề vẫn nhẫn nại:

"Độc thân cũng tốt. Nghĩ đến chuyện sống cả đời với một người là bố thấy sợ rồi. Bao năm nay bố chẳng yêu đương gì, nói gì tới kết hôn. Còn sản nghiệp… nếu con muốn, bố giao hết cho con, được không?"

Triệu Nhất Mai chợt nghĩ, nếu không gặp lại Thẩm Triệu, thì Triệu Thanh Đồng chắc cũng sẽ chọn như vậy – không thoả hiệp, không miễn cưỡng. Đã từng thất bại, nên càng rõ ràng: không có tình yêu thì đừng nói đến cả đời.

Ở một nghĩa nào đó, cô cảm thấy Đổng Tề và Triệu Thanh Đồng giống nhau, đều không phù hợp với dòng chảy chính của thế giới.

Nhưng phải mười năm sau cô mới hiểu, có những tình cảm chính vì quá giống nhau nên chỉ có thể kết thúc.

"Mỹ thì an toàn chắc? Không xem tin tức à? Đậu xe sai chỗ cũng có thể bị bắn đấy."

"A Mai, đừng bướng bỉnh. Bố chỉ muốn dành cho con những điều tốt nhất."

"

"Tốt nhất"? Thế nào mới gọi là tốt nhất?"

"Trong nước áp lực thi cử nặng nề quá. Bố và mẹ con bàn rồi, muốn con sang Mỹ học từ cấp ba, sau này thi đại học bên đó sẽ dễ hơn. Bên kia tự do, con muốn làm gì thì làm, không phải lo lắng về áp lực học hành."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!