Chương 12: Bóng tối

Tống Nhị nhớ rõ như in chuyện buổi chiều hôm ấy, thấy Triệu Nhất Mai thật thú vị, âm thầm ghi cô vào lòng.

Hắn là chủ tịch hội học sinh, mượn chức quyền để tìm đến thầy chủ nhiệm khối cấp hai:

"Thầy, bên em thiếu một nữ sinh cầm cờ trong lễ chào cờ. Thầy có ai giới thiệu không?"

"Có yêu cầu gì không?"

Trong đầu Tống Nhị hiện lên hình ảnh Nhất Mai, hắn tuôn ra một tràng:

"Cao một chút, da đừng quá trắng, phải có sức sống. Khí chất tốt, phong thái đoan trang, biết múa càng hay, thành tích học tập cũng phải xuất sắc."

"Ồ, nghe thế thì đúng là có một em rất phù hợp." Thầy gật gù, "Này, em ra lớp Một gọi Triệu Nhất Mai đến đây."

Được sai đi gặp mỹ nhân, cậu nam sinh vui mừng chạy vụt đi. Chẳng bao lâu, Nhất Mai đã đến. Cô chẳng thèm liếc Tống Nhị, đi thẳng đến bên thầy:

"Thầy tìm em ạ?"

"Đây là Tống Kỳ Lâm ở khối trên. Lễ chào cờ thứ Hai còn thiếu một nữ sinh cầm cờ, thầy đề cử em. Chủ tịch, đây là Triệu Nhất Mai của khối chúng tôi, gương mặt tiêu biểu nhất rồi."

Nhất Mai mỉm cười: "Cảm ơn thầy."

Nụ cười của cô lễ phép, hoàn toàn khác hình ảnh cô nàng ngạo mạn ngồi vắt vẻo trên ghế mấy hôm trước ở cổng trường. Thú vị đấy, Tống Nhị nghĩ.

"Ừ, đàn em, nếu em đồng ý thì chiều nay sau giờ học ra sân tập nhé." Tống Nhị cũng cười khách khí, "Anh là Tống Kỳ Lâm, gọi anh Tống Nhị là được. Có gì thì đến lớp 12A7 tìm anh."

Nghe đến "lớp 12A7", Triệu Nhất Mai cuối cùng cũng có chút phản ứng. Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tống Kỳ Lâm, miệng nhả ra một tiếng "Ồ."

Tan học, Nhất Mai thu dọn bàn ghế. Xung quanh, bạn bè rủ nhau đi về theo từng nhóm, nhưng cô vốn không thích kết bè kết phái, chỉ lễ phép chào mấy người ngồi gần rồi vác cặp đi thẳng ra sân thể dục.

Trường chuẩn bị đại hội thể thao nên sân vận động đông nghịt học sinh trong đủ loại đồng phục, náo nhiệt vô cùng. Trong đầu Nhất Mai chỉ nhớ được hai từ "Tống Nhị" và "12A7", đang loay hoay chưa biết tìm đâu thì bất ngờ trông thấy Thẩm Phóng.

Anh vừa tập xong, đang ngồi trên bậc thang uống nước. Ngửa cổ, mồ hôi theo thái dương chảy xuống tận xương quai xanh, yết hầu nổi rõ. Giữa một đám con trai trông nho nhã, vẻ đẹp lạnh lùng của cậu nổi bật nhất.

Nhất Mai bước tới, đứng chắn trước mặt Thẩm Phóng. Anh cúi mắt, nhìn hai cái bóng đè lên nhau, cau mày tỏ vẻ khó chịu.

"Thẩm Phóng." Nhất Mai gọi thẳng tên.

Anh bóp nhẹ chai nhựa trong tay, nhạt giọng hỏi:

"Có việc gì?"

"Anh học cùng lớp với một người họ Tống, là chủ tịch hội học sinh đúng không?"

Thẩm Phóng ngẩng cằm, khẽ hất về phía Tống Nhị.

"Cảm ơn." Nhất Mai đáp.

Khi tìm thấy Tống Kỳ Lâm, hắn đang chống đẩy. Một đám bạn đứng quanh reo hò:

"Nói rồi nhé, trễ một phút phạt mười cái, đừng có ăn gian đấy, Nhị thiếu gia!"

Đúng lúc ngẩng đầu, hắn chạm phải ánh mắt trong veo của Nhất Mai. Cô gái xinh đẹp kia đang nhìn mình không rời. Tống Nhị lập tức bật dậy, phủi bụi trên tay, nở nụ cười sáng rỡ:

"Chào đàn em."

Đám bạn xung quanh nhìn cảnh hắn trở mặt nhanh như lật sách thì đồng loạt giả vờ buồn nôn.

Làm việc nghiêm túc thì Tống Nhị cũng rất đáng tin. Hắn giới thiệu Nhất Mai với đội cầm cờ. Thật ra, ai trong trường mà chẳng biết cái tên "Triệu Nhất Mai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!