Chương 11: Nếu họ gặp nhau trong hoàn cảnh khác, biết đâu lại thành tri kỷ

Sau khi người làm gom hành lý, sắp xếp lại gọn gàng, Nhất Mai vắt bớt nước trên váy, bình tĩnh đứng trước mặt Thẩm Triệu.

Như thể chưa có gì xảy ra, cô bé mỉm cười trong sáng:

"Cháu chào chú Thẩm."

Thanh Đồng kinh ngạc, không ngờ con gái mình lại nuốt trọn cục tức này. Lần đầu tiên bà nhận ra, có lẽ mình chưa bao giờ thật sự hiểu con bé.

Cô con gái này của mình… – Thanh Đồng nghĩ thầm kiêu căng, ngạo mạn, nhiều khi thiếu kiên nhẫn, chẳng biết cảm thông. Nhưng thỉnh thoảng, con bé lại mềm mại đến lạ lùng, thứ mềm mại chỉ có ở trẻ con.

Phòng của Nhất Mai ở tầng hai, bên phải cầu thang. Nội thất gần như sao chép từ nhà cũ của cô: giường công chúa cao lớn, nệm êm mềm như nuốt cả người vào trong; một tủ quần áo kín cả bức tường; đèn chùm pha lê sáng rực.

Gặp cô, Thẩm Phóng nhíu mày:

"Sao mày còn chưa cút đi?"

Nhất Mai híp mắt, cười ngọt:

"Anh là Thẩm Phóng phải không? Nhìn thấy tôi có thấy khó chịu không?"

Thẩm Phóng lặng lẽ nhìn.

"Khó chịu thì tốt." – Nhất Mai nhếch môi cười độc ác – "Vì anh đã khiến tôi không yên, thì tôi cũng sẽ không cho anh được như ý."

Đây là lần va chạm đầu tiên giữa Triệu Nhất Mai và Thẩm Phóng. So với những trận sinh tử về sau, thì cảnh tượng hôm ấy thậm chí có thể coi là… hòa bình.

Trước bữa tối, Thẩm Triệu đưa chìa khóa nhà cho Nhất Mai, còn thay mặt con trai xin lỗi cô vì chuyện xảy ra buổi chiều. Ông áy náy với mẹ Thẩm Phóng, nên đối với con trai cũng luôn có phần dung túng.

Nhất Mai nhận lấy chìa khóa, trong lòng đã chửi thầm Thẩm Phóng cả nghìn lần, ngoài mặt lại nở nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào, lễ phép cúi người:

"Cháu tính khí không tốt, đôi khi cũng vụng về, nếu sau này có gì lỡ lời, mong chú rộng lượng bỏ qua."

Thật ra, bọn trẻ lớn lên trong hào môn sớm đã biết nhìn sắc mặt người khác, giả vờ tao nhã rộng lượng thì quá dễ dàng.

"Nhưng còn anh ta…" Nhất Mai ngẩng đầu, nhìn sang Thẩm Phóng vẫn đứng một bên làm như không liên quan, "Anh ta đã xúc phạm mẹ cháu, thì cháu nhất định sẽ trả lại gấp đôi."

Hắn bật cười khẩy.

Trường tiểu học của Nhất Mai và trường Thẩm Phóng cùng một hướng, nhưng Thẩm Phóng nhất quyết không chịu ngồi chung xe, bèn tự mua một chiếc xe đạp để đi học. Một lần, qua cửa sổ xe, Nhất Mai thấy cậu thiếu niên mặc áo thể thao đen, một chân đặt trên bàn đạp, một chân chống đất, ngửa cổ tu một ngụm nước.

Chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, xe đã lao vút qua đường.

Ngay giây phút ấy, Triệu Nhất Mai bỗng khao khát được lớn thật nhanh.

Cô muốn trở thành như anh, để yêu – ghét – vui – buồn viết rõ ràng trên mặt, phóng thẳng giữa gió và mưa. Chứ không phải như chính mình bây giờ, bị giam trong nhà kính, như một bông hoa quý, đẹp nhưng mất hết tự do.

Hôm sau là cuối tuần, Nhất Mai vẫn đi học múa như thường lệ. Khi Thẩm Phóng thức dậy, cô đã chuẩn bị xong đồ ra cửa.

Thẩm Phóng theo thói quen chuẩn bị đi đá bóng, vừa ngái ngủ vừa bưng cốc sữa trên bàn uống cạn một hơi.

Nhất Mai cong môi, ánh mắt ranh mãnh:

"Ôi chao, nghe nói anh bị dị ứng với yến mạch, quên mất chưa nhắc anh. Cốc sữa này là sữa yến mạch nhập khẩu từ New Zealand đấy, cực kỳ tốt cho sức khỏe."

Mặt Thẩm Phóng tái nhợt, nhưng cả người vẫn giữ được bình tĩnh. Hắn đặt ly sữa xuống, nghiêm túc nhìn cô bé trước mặt.

Cô khác hẳn với những gì hắn từng tưởng tượng.

Phần lớn con gái mười mấy tuổi đều yếu đuối, nhát gan, tự tôn lại mạnh, chỉ cần hắn làm nhục vài câu là đã khóc lóc suốt ngày, hoặc ngoan ngoãn cúi đầu lấy lòng. Dù sao cũng là sống nhờ nhà người khác, sao có thể không nhìn sắc mặt mà tồn tại?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!