Có lẽ do thuốc uống trước khi ngủ đã bắt đầu phát huy tác dụng nên giấc ngủ lần này của Lục Hòa không còn khó chịu như trước.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã là đêm khuya. Lục Hòa chậm rãi thò đầu ra khỏi ổ chăn, ánh mắt rơi vào người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, nhất thời có chút ngây ngốc.
"Cố tổng?" Vừa mở miệng, cậu mới phát hiện ra giọng mình khàn đến mức như muốn bốc khói, nhưng vẫn cố hỏi cho rõ Cố tổng đến phòng mình làm gì.
Nghe thấy tiếng cậu, người đàn ông đang cúi đầu xem máy tính bảng trên sofa cuối cùng cũng ngẩng lên.
"Tỉnh rồi?"
Cố Cảnh buông thứ trong tay xuống, đi đến bên giường. Dưới ánh mắt còn mơ màng của thiếu niên, hắn vươn tay đặt lên trán đối phương, xác nhận nhiệt độ đã trở lại bình thường mới thu tay lại.
"Có đói không?" Người đàn ông bình tĩnh hỏi.
Lục Hòa cảm thấy đầu mình chắc bị cháy hỏng rồi, đại não như bị giảm xóc thật lâu, mãi đến khi hình ảnh nam nhân dịu dàng giúp cậu đắp lại chăn ban nãy hiện lên trong đầu mới miễn cưỡng hoàn hồn.
Lục Hòa cuối cùng cũng nhớ ra.
Cậu bị sốt, mà trong lúc đó, chính Cố Cảnh là người đã chăm sóc cậu.
Khi cậu còn đang mơ màng, Cố Cảnh đã đi ra ngoài.
Không lâu sau, người kia quay lại, trên tay còn mang theo một bát cháo.
"Cháo kê mà dì Phỉ đã nấu cho cậu."
Lục Hòa ngơ ngác nhận lấy. Cả buổi tối chưa ăn gì lại thêm phát sốt, dạ dày của cậu sớm đã bắt đầu phản kháng.
Cậu rất nhanh liền ăn sạch bát cháo kia. Suốt cả quá trình, Cố Cảnh vẫn đứng ở trước mặt cậu, lặng lẽ nhìn cậu ăn hết. Lục Hòa dù trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.
Chờ đến khi cậu ăn xong, nam nhân mới nhận lấy bát rỗng, mở miệng hỏi: "Còn muốn ăn thêm nữa không?"
Cháo kê rất chắc bụng, một bát đã khiến Lục Hòa no rồi, cậu khẽ lắc đầu, ý bảo mình ăn không nổi nữa.
Cố Cảnh cầm bát rỗng đi ra ngoài, nhưng chưa đến bao lâu đã quay lại.
Lục Hòa lần này thật sự rất nghi hoặc, cậu hơi nghiêng đầu trong ổ chăn hỏi: "Cố tổng..... anh còn có chuyện gì sao?"
Chỉ thấy nam nhân cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường của cậu, đưa tới trước mặt.
Lục Hòa mờ mịt nhận lấy, chớp mắt vài cái, liền nghe thấy giọng nói trầm ổn, bình tĩnh vang lên trên đỉnh đầu: "Thêm bạn bè một chút."
Lúc này Lục Hòa mới nhớ ra, cậu đi làm lâu như vậy mà còn chưa lưu cách liên lạc với sếp.
Sau khi thêm bạn trên WeChat, Cố Cảnh chỉ để lại một câu "Có việc gì thì gọi tôi" sau đó liền xoay người rời đi, lần này là thực sự đi rồi.
Lục Hà mới co người trở lại ổ chăn, cầm di động mở giao diện bạn tốt mới thêm, ánh mắt dừng lại trên biểu tượng máy bay giấy đơn giản kia rất lâu, cuối cùng cũng nhấn vào.
WeChat nickname của Cố Cảnh đơn giản chỉ là một chữ "Cảnh", còn ảnh nền vòng bạn bè là một tấm ảnh chụp qua lớp cửa kính lớn, phía ngoài là ánh nắng ban mai nhàn nhạt. Vị trí chụp từ trên cao xuống, vừa vặn thu vào được một tia sáng nhợt nhạt đầu ngày cùng bóng dáng thành phố lặng lẽ tỉnh giấc.
Vòng bạn bè của Cố Cảnh cũng chẳng có gì nhiều, cách nửa năm mới đăng một tấm ảnh chụp cảnh thành phố. Nhìn góc độ chụp, gần như đều là chụp từ trên máy bay xuống.
Loại vòng bạn bè thế này, trong định nghĩa của Lục Hòa chính là kiểu cực kỳ không sinh động. Nếu đem so với danh sách bạn bè WeChat của cậu, Cố Cảnh có thể sẽ được xếp vào nhóm bậc trưởng bối hoặc là kiểu người không chơi mạng xã hội.
Lục Hòa tiện tay lướt qua vài tấm hình, đang định thoát ra thì đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat gửi tới.
Cảnh: Ngày mai không cần đến công ty làm việc.
Nội dung tin nhắn vô cùng đơn giản, một chữ thừa cũng không có. Lục Hòa nhìn dòng chữ kia mà thậm chí có thể tưởng tượng được, nếu người thật đứng trước mặt, chắc chắn cũng là cái dáng vẻ mặt không biểu cảm mà nói ra mấy lời này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!