Chương 7: (Vô Đề)

Sáng sớm, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua bức rèm mỏng, len lỏi vào trong phòng, hòa cùng tiếng chuông báo thức vang lên đều đều. Trên chiếc giường kia, một cái cục bông nho nhỏ cuộn tròn trong chăn khẽ cử động, chậm rãi thò đầu ra.

Mái tóc mềm rối xù dính lên mặt, đôi mắt còn chưa kịp mở hẳn, cả người chỉ lười biếng lắc lư cái đầu ở mép giường, biên độ nhỏ đến đáng thương.

Mãi đến khi chiếc đồng hồ báo thức thứ hai vang lên, Lục Hòa mới miễn cưỡng thu lại cơn buồn ngủ, gắng gượng ngồi dậy, lần mò đi tìm quần áo để thay.

Sau khi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo được đôi phần. Lục Hòa mở cửa phòng bước ra, vừa vặn ngửi thấy một làn hương thơm dìu dịu phảng phất trong không khí. Theo mùi hương dẫn đường, cậu chậm rãi bước tới phòng ăn, liền nhìn thấy trên bàn đã bày sẵn một bữa sáng phong phú.

Cậu ngó quanh một vòng, nhưng lại chẳng thấy ai ở cạnh bàn ăn.

Đang lúc Lục Hòa còn đang nghi hoặc, một người phụ nữ dáng người thon thả, mặc tạp dề từ trong bếp đi ra. Bà ấy khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền hậu dịu dàng, khóe mắt mang theo vài nếp nhăn thân thiết. Nhìn thấy cậu, bà mỉm cười nói:

"Có phải cháu là Lục tiểu thiếu gia không?"

Lục Hòa gật đầu đáp lại, lễ phép nói: "A di, buổi sáng tốt lành."

Người phụ nữ kia mỉm cười hiền hậu, đáp: "Gọi ta là dì Phỉ là được, Cố tổng nhà các con cũng gọi ta như vậy."

Lục Hà lịch sự gọi lại. "Dì Phỉ, chào dì."

Nhắc đến Cố tổng, cậu chợt nhớ ra hiện tại mình đang ở nhà người ta, liền nhìn quanh nhà vài lượt, lại chẳng thấy bóng dáng người kia đâu.

Dì Phỉ thấy được động tác của cậu, cũng đoán được đại khái trong lòng cậu đang tìm ai, bèn nói: "Cố tổng đã đi làm rồi, sáng nào cậu ấy cũng ra khỏi nhà từ rất sớm."

Lục Hòa nghe vậy hơi sững ra, rồi ánh mắt vô thức dời về phía bàn ăn bày đầy đồ ăn sáng, thử mở miệng hỏi: "Vậy đồ ăn sáng này là.....?"

"À, là Cố tổng dặn ta sáng sớm qua đây nấu đấy." Dì Phỉ cười dịu dàng, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu, "Nói là nhà có một cậu nhóc nhỏ người khá gầy gò tới ở, dặn ta làm phong phú một chút, tránh cho cháu kén ăn."

Bà nói rồi nhìn Lục Hòa đánh giá một lượt, cười càng hiền hậu: "Hôm nay vừa gặp, đúng là gầy thật. Dì đây chẳng dám nói gì khác chứ tay nghề bếp núc thì vẫn tạm được. Nào, cháu mau tới nếm thử xem?"

Lục Hòa nhìn dì Phỉ đang cười hiền từ trước mặt, trong lòng bỗng thấy có chút khó xử.

Cậu từ trước đến giờ sinh hoạt đều vô cùng thất thường, ăn uống cũng không đúng bữa. Bữa sáng ấy à, ban đầu còn cố ăn được bữa có bữa không, sau này dứt khoát bỏ luôn. Thành ra đến giờ, buổi sáng mà bảo ăn gì vào bụng, thật sự là chẳng có tí khẩu vị nào.

Đối diện với ánh mắt dịu dàng của dì Phỉ, Lục Hòa cuối cùng cũng vươn tay cầm lấy một quả trứng gà trên bàn.

"Phỉ dì, con sắp muộn rồi, chắc không kịp ăn đâu." Câu nói này không phải để đối phó, cậu thực sự sắp muộn thật.

Trước khi rời đi, bước chân còn khựng lại đôi chút, dưới ánh mắt trìu mến của dì Phỉ, Lục Hòa quay đầu, nhỏ giọng dặn: "Lần sau dì đừng chuẩn bị nhiều như vậy nữa, con buổi sáng thật sự không hay ăn."

Dứt lời, cậu lập tức ra cửa.

Dù đã đổi nơi ở nhưng giờ giấc sinh hoạt của Lục Hòa vẫn giống như trước, hôm nay cũng vậy, vẫn kịp đúng giờ bước vào văn phòng giám đốc.

Không ngoài dự đoán, trên bàn làm việc của sếp, Cố tổng đã ngồi đó từ lúc nào không biết. Nhìn thần sắc người nọ có vẻ không tệ, tám phần tối qua thật sự nghe lời cậu mà uống một chén nước mật ong trước khi ngủ.

Lục Hòa chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt. Cậu đi về chỗ ngồi của mình, tiện tay đặt quả trứng gà vừa mang tới lên một bên bàn. Sau đó đứng dậy, ra ngoài phòng nước pha cho mình một ly cà phê nóng.

Sau khi xong xuôi, Lục Hòa trở lại bàn làm việc, lấy ra bản thiết kế tối hôm qua vẫn còn dang dở.

Đại khái hình dạng tổng thể cậu đã xác định xong, chỉ là mấy chi tiết nhỏ vẫn còn muốn chỉnh sửa thêm một chút.

Sau khi thử chỉnh vài phương án mà vẫn chưa ưng ý, Lục Hòa dứt khoát lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với bạn thân là Sander.

Cậu chụp lại mấy bản thiết kế mới nhất, gửi qua cho đối phương kèm một câu:

Lsla: Đây là cảm hứng thiết kế mới nhất của tớ.

Gần như ngay lập tức, bên kia liền trả lời lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!