Chương 57: (Vô Đề)

Đầu tháng năm, thời tiết bắt đầu dần ấm lên. Mùa mưa tháng tư vừa qua, thành phố G bước vào khoảng thời gian khí hậu dễ chịu, không nóng không lạnh, vô cùng vừa vặn.

Giờ nghỉ trưa tại phòng kinh doanh của Hồng Đạt, Lan tỷ ngây người nhìn chằm chằm vào một phong thư mời màu trắng.

"Sao tôi cứ cảm thấy như đang mơ vậy nhỉ?" Lan tỷ cau chặt mày, lẩm bẩm, "Tiểu Hòa đột nhiên kết hôn, đối tượng kết hôn lại còn là Cố tổng......"

Tiểu Béo bên cạnh cũng chống cằm, giọng đầy cảm khái, "Tôi còn chưa kịp hồi phục sau cú sốc cậu ấy là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, cậu ấy đã ném tiếp cho tôi một quả bom khác....."

Hai người vừa nhắc tới chuyện này liền không nhịn được thở dài ngao ngán.

Trước đó không lâu, Lục tổng bên Mỹ Chi Phong từng ghé qua Hồng Đạt một chuyến. Mỹ Chi Phong và Hồng Đạt vốn dĩ là đối tác lâu năm, Cố tổng và Lục tổng thỉnh thoảng sẽ cùng xuất hiện để bàn bạc dự án, cho nên việc Lục tổng đến công ty cũng không phải là chuyện hiếm.

Điều lạ ở chỗ, hôm đó trong phòng trà, Lục Hòa gọi Lục tổng một tiếng "anh trai", lại bị vài đồng nghiệp đi ngang qua nghe thấy.

Sau đó, chuyện này một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng cũng lan tới tai vài đồng nghiệp thân quen với Lục Hòa.

Mọi người liền nghĩ, Lục Hòa cũng mang họ Lục, dần dà suy đoán càng lúc càng không thể ngăn lại.

Lan tỷ lập tức tìm đến Lục Hòa, hỏi thẳng có phải cậu chính là tiểu thiếu gia nhà họ Lục hay không.

Lục Hòa cũng không định giấu giếm, chỉ thản nhiên gật đầu.

Lan tỷ sốc đến ngây người. Cô nào ngờ người bạn đã làm việc cùng mình bao lâu nay lại là tiểu thiếu gia Lục gia, vậy mà cô một chút cũng không hề nhận ra.

Thật ra cũng chẳng trách cô được. Tính tình của Lục Hòa ngoan ngoãn hiền lành, hoàn toàn khác với hình tượng công tử nhà giàu ăn chơi trác táng mà người ta vẫn nghĩ. Cậu đối xử tốt với tất cả mọi người, hòa nhã dễ gần, chưa bao giờ bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng. Vì thế, không ai từng nghĩ tới phương diện kia.

Nhưng khi biết được thân phận thật sự của Lục Hòa, Lan tỷ rất nhanh liền tiếp nhận sự thật chấn động này. Khó trách ngay lần đầu tiên đi ăn cơm cùng đồng nghiệp mới, Lục Hòa lại tranh nhau đòi thanh toán; khó trách dịp Tết liền lì xì cho cô hẳn hai vạn; lại càng khó trách Cố tổng trong công ty lại đặc biệt chiếu cố Lục Hòa đến như vậy.

Dù sao Lục Hà cũng là tiểu thiếu gia của công ty đối tác, chỉ riêng thân phận này thôi, công ty bọn họ tuyệt đối không dám sơ suất.

Lan tỷ cuối cùng cũng lý giải được nguyên nhân vì sao Cố tổng lại quan tâm Lục Hòa đến thế, nhưng chưa kịp thở phào, một phong thư mời kết hôn lại giáng xuống, khiến cô choáng váng lần nữa.

Cô từng thắc mắc, rõ ràng Cố tổng chỉ chiếu cố cậu ấy thôi, sao mỗi lần vô tình bắt gặp hai người lại thấy cảnh ôm ấp, dỗ dành, cười nói với nhau như vậy. Cô đã cảm thấy bầu không khí giữa hai người bọn họ có chút không thích hợp, ai ngờ kết quả lại đúng là thật sự không thích hợp thật, còn trực tiếp phát thiệp mời kết hôn cho cô!

Lan tỷ cùng Tiểu Béo ngồi đó đầy cảm khái, chỉ có Chung Trì ở một bên nhướng mày: "Tôi tưởng mọi người đã biết quan hệ giữa Tiểu Hòa và Cố tổng từ lâu rồi chứ. Cấp trên cấp dưới bình thường nào lại suốt ngày dính lấy nhau như vậy? Suy nghĩ một chút là có thể đoán ra ngay mà."

Chung Trì ở phương diện này radar vốn dĩ đã rất nhạy bén, cho nên anh ta nhìn ra cũng không đến mức quá ngạc nhiên.

Nhưng Tiểu Béo vẫn không nhịn được hỏi: "Vậy cậu biết từ khi nào?"

Chung Trì đáp: "Từ cuối năm ngoái, trong tiệc cuối năm tôi đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Sau đó, lúc Tiểu Hòa hỏi tôi phải làm thế nào để theo đuổi người khác, tôi liền nhận ra."

Lan tỷ kinh hãi: "Sớm như vậy rồi á?"

Trong lòng Chung Trì thầm nghĩ: đó còn là lúc cậu mới bắt đầu chú ý thôi, biết đâu từ sớm hơn nữa hai người kia đã lén lút yêu đương rồi.

Tiểu Béo vẫn khó hiểu: "Cậu nhận ra kiểu gì vậy?"

Chung Trì liếc cậu ta một cái, nói: "Rất đơn giản thôi. Hai người còn nhớ không, lần đó Tiểu Hòa có hỏi tôi cách theo đuổi người khác xong liền chạy xuống dưới lầu mua một bó hồng?"

Việc này Lan tỷ vẫn còn ấn tượng, cô liền gật đầu lia lịa.

Chung Trì tiếp lời: "Cậu ấy đột nhiên mua một bó hoa, còn mang thẳng về văn phòng giám đốc. Đợi đến khi cậu ấy trở ra, trên tay đã không còn hoa nữa. Thế thì tôi hỏi hai người, bó hoa kia đã đi đâu?"

Nghe anh ta nhắc tới, Lan tỷ cùng Tiểu Béo lức này mới tỉnh ngộ.

—Hoa đó chắc chắn là để tặng cho Cố tổng.

Chung Trì lại nói: "Hơn nữa trước đây Cố tổng thường xuyên đưa Tiểu Hòa đi ăn cơm, còn ôm ấp dỗ dành đủ kiểu. Chỉ riêng khoảng thời gian đó thôi, Tiểu Hòa không theo Cố tổng nữa mà chạy sang ăn cơm với chúng ta. Chứng minh là hai người họ vốn đã ở bên nhau rồi, chẳng qua là lần đó đang giận dỗi. Không còn cách nào khác, nên Tiểu Hòa mới đến hỏi tôi cách theo đuổi người kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!