Lục Hòa cuối cùng cũng mặc xong quần và bước ra ngoài.
Trên bàn ăn trong phòng khách, chỗ ngồi quen thuộc của cậu đã được người kia tận tâm đặt thêm một cái đệm mềm mại. Lục Hòa ngồi xuống, trong lòng rốt cuộc cũng không còn bực bội như trước.
Ăn sáng xong, hắn không quay về phòng mình mà lại trở về phòng Cố Cảnh, nằm lười cả nửa ngày. Thân thể cũng dần dần trở nên dễ chịu hơn, cậu mới đứng dậy, ánh mắt vô thức hướng đến bàn làm việc bên kia, nơi Cố Cảnh đang ngồi.
Cố Cảnh khi chuyên tâm làm việc thì thần sắc vô cùng nghiêm túc, trầm ổn. Nhìn thế nào, Lục Hòa cũng không liên hệ nổi với dáng vẻ cao lãnh kia với bóng dáng cường hãn đã đè ép cậu tối qua.
Trong lúc cậu đang ngẩn ngơ thì Cố Cảnh bất chợt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cậu liền ôn hòa hỏi: "Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái à?"
Lục Hà lắc đầu, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Sao anh biết em đang nhìn anh?"
Cố Cảnh chỉ cười, giọng nhẹ nhàng: "Ừ, anh luôn biết mà."
Mỗi lần Lục Hòa lén nhìn hắn, hắn đều phát hiện ra được. Đôi mắt cún nhỏ sáng đến mức bị dõi theo lâu sẽ dễ dàng nhận ra, huống chi cún nhỏ lại có thói quen hễ thấy hắn là liền ngẩn người nhìn chằm chằm, nên gần như lần nào hắn cũng bắt gặp được ánh mắt kia.
Lục Hòa nghe xong, như đang nghĩ gì đó, không đáp lại, chỉ tiếp tục nằm xuống nghịch điện thoại. Nhưng nghịch một hồi, ánh mắt cậu lại lén lút bay sang phía Cố Cảnh.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, cuối cùng Cố Cảnh cũng đứng dậy, bước đến gần giường.
Lục Hòa thấy hắn đi tới, hơi căng thẳng há miệng hỏi: "Anh làm sao thế?"
Cố Cảnh đưa tay vào trong chăn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh cũng muốn hỏi, em làm sao vậy?"
Đôi mắt tròn xoe của Lục Hà chớp chớp, hoàn toàn không hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.
Ngay sau đó, cậu chỉ cảm thấy eo và chân mình bị giữ chặt. Thân thể khẽ run, Cố Cảnh đã tự nhiên ngồi lên mép giường, cúi xuống nghiêng người ôm cậu vào lồng ngực rộng rãi.
Nam nhân ôm chặt lấy thiếu gia nhỏ vào ngực, cố ý để cậu dựa thoải mái hơn, rồi bàn tay to lại đặt lên vùng eo nhỏ gầy, chậm rãi xoa nhẹ từng chút một.
"Như vậy có thấy dễ chịu hơn không?" Ánh mắt hắn rũ xuống, từ góc độ này có thể nhìn rõ áo ngủ Lục Hòa hé mở ở cổ, lộ ra xương quai xanh cùng cần cổ, trên đó vẫn còn những vết đỏ ái muội lưu lại từ tối qua.
Không cần lời nào, đó đã là dấu hiệu công khai chủ quyền.
"Ừm....." Lục Hòa vô lực đáp lại một tiếng, mặt đỏ bừng.
Bàn tay đặt trên eo cậu lực đạo không mạnh, động tác bóp nắn tựa hồ còn mang theo kỹ xảo. Lục Hòa bị hắn ấn vài cái, chỉ cảm thấy cơn đau nhức trên người đã dần dần tản đi, cả người cũng không kìm được mà thả lỏng.
Một lúc lâu sau, khi cảm thấy đã gần như thoải mái, Lục Hòa mới nhỏ giọng mở miệng: "Được rồi, đừng ấn nữa..... Anh không phải vẫn còn có việc phải xử lý sao?"
Cố Cảnh cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cậu, từ trên nhìn xuống, ánh nhìn dần trở nên chuyên chú, hoàn toàn quên mất cậu vừa nói cái gì.
Như bị một lực hấp dẫn vô hình lôi kéo, hắn chậm rãi cúi người xuống, áp môi mình lên đôi môi của Lục Hòa.
Lục Hòa vốn chẳng có chút kinh nghiệm hôn môi, khi cảm nhận được Cố Cảnh áp xuống, cậu chỉ biết ngây ngốc phối hợp, khẽ hé môi ra.
Trong căn phòng tĩnh lặng, vang lên từng tiếng ướt át khiến mặt người nghe cũng phải đỏ bừng.
Lục Hòa th* d*c, lại nghe giọng nói trầm thấp của Cố Cảnh kề sát bên tai: "Ngoan, dùng mũi để thở."
Hai người quấn quýt hôn thật lâu, đến khi Lục Hòa chống tay lên ngực hắn, khẽ đẩy ra một khoảng cách nhỏ.
Cố Cảnh vẫn chưa thỏa, lại cúi xuống hôn thêm vài cái ở khóe môi cậu, rồi mới buông ra, xoay người trở lại bàn làm việc.
Chỉ là chưa ngồi được bao lâu, hắn liền cảm nhận được ánh mắt Lục Hòa không ngừng lén lút nhìn sang.
Cố Cảnh bật cười, đứng dậy quay lại, lần này trực tiếp ôm người kia lên. Không phải kiểu bế ngang thông thường, mà là tách hai chân cậu ra, để tiểu thiếu gia mảnh mai kia ngồi vững trên tay mình.
Ôm người đi thẳng về bàn làm việc, hắn liền để Lục Hòa ngồi gọn trên đùi, tay vẫn xử lý công văn như thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!