Lục Hòa mang hộp bánh kia về, cuối cùng vẫn đặt ở một góc bàn làm việc của sếp. Cố Cảnh không nói là muốn, cũng không nói không cần, hộp bánh cứ thế bị bỏ quên ở đó, dường như chẳng còn ai nhớ tới.
Buổi chiều, Lục Hòa mở WeChat nhắn cho trợ lý Trần, định bóng gió thăm dò lịch trình buổi tối của sếp.
Lsla: Trợ lý Trần, anh biết lịch tối nay của Cố tổng chứ? Có thể cho em biết được không?
Lsla: Mèo con làm nũng. jpg
Trợ lý Trần nhìn thấy tin nhắn, nhưng không vội trả lời. Tối qua khi ngồi trên xe, anh ta đã mơ hồ phát hiện gần đây bầu không khí giữa Cố tổng và trợ lý Tiểu Lục có chút khác thường. Anh cũng đâu quên mình là trợ lý của ai, nên trước tiên chuyển tin nhắn cho lãnh đạo, chờ chỉ thị.
Cố tổng: Hỏi em ấy xem hỏi cái này để làm gì.
Trợ lý Trần lập tức nghe lệnh, trả lời y chang một chữ không sai:
Trợ lý Trần: Tiểu Lục, em hỏi cái này để làm gì thế?
Tiểu Lục: Em muốn mời anh ấy đi ăn tối, nhưng không biết tối nay anh ấy có bận không.
Tiểu Lục: Dạo này Cố tổng không muốn nói chuyện với em, nên emchỉ có thể hỏi anh thôi.
Tiểu Lục: o(TヘTo)
Nhìn đến mấy dòng tin kia, khóe miệng trợ lý Trần không nhịn mà được giật giật. Em có chắc chắn là Cố tổng không muốn nói chuyện với em không?
Anh không rõ lắm tình trạng giữa hai người, nhưng chỉ biết bản thân đã biến thành kẻ môi giới bất đắc dĩ, phải gánh vác luôn phần giao tiếp thay cho cả lãnh đạo lẫn trợ lý.
Lần này cấp trên im lặng thật lâu, mãi đến khi trợ lý Trần nghĩ chắc hẳn hắn lại vùi đầu vào công việc nên không đọc tin, thì bên kia bỗng gửi đến một dòng.
Cố tổng: Nói với em ấy là tối nay tôi rảnh.
Trợ lý Trần: "......"
Anh nhìn tin nhắn kia, rồi nhìn lại lịch trình vốn đã kín mít của Cố tổng, cuối cùng vẫn nuốt ngược sự kinh ngạc xuống.
Trợ lý Trần: Cố tổng tối nay rảnh.
Tiểu Lục: Vậy thì tốt quá rồi! À, tiện cho em hỏi luôn, anh có biết nhà hàng nào gần nhà Cố tổng mà anh ấy thích không?
Trợ lý Trần: Biết chứ, em muốn đặt vào lúc mấy giờ?
Tiểu Lục: Khoảng tám giờ ạ.
Trợ lý Trần: ok. jpg
Không lâu sau, trợ lý Trần gửi tới thông tin đặt chỗ ở một nhà hàng. Lục Hòa mở ra xem, là một tiệm cơm Tây khá nổi tiếng gần đây. Nhìn vào tên phòng đặt, có vẻ trợ lý Trần còn chu đáo chuẩn bị riêng cho hai người bọn họ một phòng ăn đôi lãng mạn nữa.
Lục Hòa gửi cho anh ta một bao lì xì cảm ơn, sau đó cất điện thoại, ánh mắt lại vô thức nhìn về phía bàn làm việc của sếp.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị, giờ chỉ còn thiếu bước quan trọng nhất, làm sao mở miệng mời Cố Cảnh đi ăn tối được đây.
Chiều muộn, đến giờ tan tầm.
Lục Hòa hít sâu một hơi, đứng dậy, bước nhanh đến trước bàn làm việc của Cố Cảnh. Cậu chỉnh lại trạng thái một chút rồi mới cất tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng kéo dài: "Cố tổng, tối nay anh có rảnh không?"
Thực ra cậu biết rõ Cố tổng có rảnh. Câu hỏi này chỉ là lời mở đầu để thăm dò. Nếu Cố Cảnh thật sự không muốn để ý đến cậu, dù có rảnh cũng sẽ nói là bận.
Lục Hòa đứng thẳng trước bàn, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang vùi đầu làm việc, không hề có ý định đáp lại.
Không khí tĩnh lặng đến mức căng thẳng. Hầu kết Lục Hòa khẽ trượt một cái, sự nghiêm túc ban đầu cũng dần bị khẩn trương thay thế. Trong lòng cậu chỉ biết thầm cầu nguyện hắn đừng có lạnh lùng từ chối cậu.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!