Chương 5: (Vô Đề)

Hôm nay là ngày đi làm thứ tám của Lục Hòa.

Vẫn là một buổi sáng lạnh đến thấu xương, Lục Hòa sống không còn gì luyến tiếc mà bò dậy tắt đồng hồ báo thức lúc 7 giờ sáng. Hai ngày trước cộng thêm hôm qua là kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của cậu kể từ khi đi làm.

Suốt hai ngày đó, Lục Hòa như trả thù chính mình mà nhốt chặt trong nhà, tự ý sắp xếp lịch sinh hoạt theo kiểu muốn sao cũng được. Ăn uống, giải trí, ngủ nghỉ chẳng theo giờ giấc cố định nào

- rạng sáng bốn giờ thấy đói liền mò ra tủ lạnh kiếm đồ ăn, giữa trưa mười hai giờ buồn ngủ thì chui lên giường ngủ một mạch tới sáng.

Có lẽ vì vừa trải qua hai ngày nghỉ ngơi với giờ giấc sinh hoạt hỗn loạn như thế, nên sáng nay Lục Hòa càng thêm cảm thấy bản thân không muốn rời giường. Tắt đồng hồ báo thức xong, cậu lại nằm ì thêm một lúc mới miễn cưỡng lê người đến tủ quần áo tìm đồ mặc. Rửa mặt xong, sắc mặt của Lục tiểu thiếu gia vẫn nhợt nhạt uể oải. Đến khi mở cửa nhà, cảm nhận luồng gió lạnh quét qua, cậu liền đứng tại chỗ, không buồn nhấc chân bước tiếp.

Dù sao thì, Lục Hòa trước giờ vẫn là tiểu thiếu gia được người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay. Suốt mấy ngày liên tiếp phải dậy sớm đi làm trong tình trạng thiếu ngủ, cậu sao có thể không thấy tủi thân cho được.

Rõ ràng công ty bắt đầu làm việc lúc tám giờ sáng, vậy mà bởi vì nhà ở xa công ty, cậu lại phải dậy sớm hơn người ta một đoạn. Nếu..... nếu như nhà cậu mà ở gần công ty thì tốt rồi, đến lúc đó chẳng phải là có thể ngủ thêm được nửa tiếng nữa hay sao.....

Thế là trên đường đi làm, Lục Hòa rốt cuộc không nhịn được mà mở khung chat với anh trai nhà mình.

Lsla: Anh ơi, gần Hồng Đạt còn phòng nào không?

🍊🍊🍊

Đến công ty, sau khi nghiên cứu địa hình đường đi xong, Lục Hòa lại bắt đầu ngơ ngác với đống tài liệu lý thuyết kinh doanh trên bàn làm việc.

Sau một tuần, cậu cuối cùng cũng bắt đầu nhận ra điều kỳ lạ. Dù là trợ lý thực tập của Tổng giám đốc Cố, cậu chỉ được giao nhiệm vụ ngồi yên và đọc mấy cái lý luận kinh doanh đó, hoàn toàn không được tiếp xúc với công việc thực tế. Không chỉ như vậy, từ sau lần đi công tác trở về, cậu gần như không nói chuyện với Cố tổng thêm lần nào nữa. Mỗi ngày chỉ có đi làm rồi tan tầm, đều là ra vào ở văn phòng giám đốc.

Lúc đầu ra vào còn được Cố tổng dùng ánh mắt hoặc cử chỉ nhắc nhở một tiếng, về sau thì dứt khoát không thèm ngó ngàng gì đến nữa.

Thật giống như trong mắt cấp trên, cậu đã bị chuyển sang trạng thái "ẩn thân" hoàn toàn. Chuyện này khiến Lục Hòa có chút mờ mịt.

Dù sao thì chức danh hiện tại của cậu là trợ lý thực tập của Cố tổng, nhưng thật ra bất kể có chuyện gì, người mà Cố tổng gọi đến đầu tiên vẫn luôn là trợ lý Trần.

Nghĩ vậy, Lục Hòa không nhịn được liếc mắt về phía bàn làm việc của đương sự. Nam nhân ngồi ở đó vẫn như thường lệ nghiêm túc, yên tĩnh và trầm ổn mà xử lý công việc, biểu cảm chẳng khác gì hôm qua hay hôm kia.

Lục Hòa tự cho rằng mình lén nhìn rất kín đáo, cứ thế dán mắt nhìn người ta một lúc lâu. Xác nhận cấp trên hoàn toàn không phát hiện ra bên này, cậu mới thu hồi ánh mắt, lén lút cúi người, từ mép bên kia bàn kéo ra một tờ giấy A4.

Thật ra, mỗi tối sau khi tan tầm, Lục Hòa đều sẽ vẽ bản thiết kế trang sức. Chủ đề linh cảm lần này là "dã tâm", thế nhưng mỗi lần vẽ xong cậu lại cảm thấy vẫn còn thiếu một chút gì đó, tựa như chưa thực sự chạm tới cảm giác mà mình muốn.

Một tác phẩm phải thế nào mới thể hiện được cái cảm giác "dã tâm" mà cậu muốn? Lục Hòa đã nghĩ ra rất nhiều phương án thiết kế. Thế nhưng mỗi lần nhìn vào bản thảo, cậu lại phát hiện

- bản thiết kế ấy tuy đã thoáng chạm đến cái cảm giác mà cậu muốn, nhưng vẫn chưa phải là thứ cậu thực sự tìm kiếm. Vì thế, mỗi ngày đi làm, Lục Hòa đều tranh thủ lúc cấp trên đang chăm chú làm việc để lén lút quan sát đôi mắt kia.

Quan sát suốt mấy ngày, cuối cùng Lục Hòa cũng ngộ ra được hương vị mà mình muốn tìm.

Đó là một loại dã tâm không phô trương. Không phải kiểu trắng trợn, ngang ngược, mà là thứ dã tâm ẩn nhẫn, khó nắm bắt, lặng lẽ giấu trong vẻ điềm tĩnh

- một tia tham vọng như có như không.

Nghĩ thông suốt, Lục Hòa lập tức cúi đầu bắt tay vào phác thảo. Thế nhưng, cho dù cậu đã biết rõ mình muốn nắm lấy cảm giác ấy, mỗi bản thiết kế vẽ ra vẫn rất khó thể hiện trọn vẹn cái chủ đề "ẩn nhẫn" này.

Cũng như dự đoán, bản thiết kế mới nhất

- một chiếc vòng cổ uốn lượn hình mãng xà được vẽ kín một mặt giấy A4 lại tiếp tục trở thành bản vẽ bị vứt đi.

Lục Hòa ngáp dài một cái, đè bản thảo xuống bàn, rồi cứ thế gục xuống ngủ bù một lát.

Ngoại trừ ngày đầu tiên đi làm vì ngủ gật mà bị cấp trên để bụng, những lần sau mỗi khi Lục Hòa lén lút tranh thủ ngủ bù, vị sếp kia đều làm như không thấy.

Tuy rằng không rõ thái độ của sếp vì sao lại chuyển biến nhanh như vậy, nhưng với Lục Hòa mà nói đây chính là chuyện tốt, cậu cũng chẳng buồn nghĩ nhiều làm gì.

Giấc ngủ lần này của Lục Hòa cũng chẳng kéo dài được bao lâu, lại ngủ chẳng hề thoải mái. Đến lúc tỉnh lại, cả cánh tay cậu đã trở nên tê dại đến mức không thể nào nhấc nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!