"Em say rồi."
Trong phòng khách yên tĩnh, cuối cùng chỉ còn vang lên câu nói thản nhiên ấy của Cố Cảnh. Sau đó hắn xoay người, đưa lưng về phía Lục Hòa, từng bước ổn định đi thẳng về phòng mình.
Lục Hòa ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa. Đôi mắt đột nhiên nóng lên. Đợi đến khi bóng lưng cao lớn của Cố Cảnh biến mất khỏi tầm mắt, cậu mới chậm rãi nhắm mắt lại. Một giọt lệ trong suốt rơi xuống, lăn dọc theo gò má. Khi mở mắt ra lần nữa, nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mi, nhưng ánh mắt cậu đã kiên định khác thường.
Say ư?
Ly rượu kia rõ ràng chính hắn đã đổi đi, hắn so với bản thân cậu còn hiểu rõ hơn, vậy mà lại viện cớ để lảng tránh.
Nhưng không sao. Cậu tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc theo đuổi hắn.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hòa tỉnh dậy, chỉnh trang xong rồi đi ra phòng khách. Quả nhiên, Cố Cảnh đã không còn giống với trước kia, ngồi chờ sẵn cùng ăn sáng nữa.
Cũng may là tối qua cậu đã nếm qua sự lạnh nhạt ấy, nên phản ứng hiện tại cũng không quá lớn. Dưới sự chăm sóc của dì Phỉ, Lục Hòa ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc ăn hết bữa sáng.
Trở lại công ty, vừa bước vào văn phòng giám đốc, theo thói quen cậu lập tức nhìn về bàn làm việc của sếp. Nở nụ cười chào hỏi, đối phương chỉ hờ hững đáp lại một tiếng. Hai người rất ăn ý mà không hề nhắc lại chuyện tối qua.
Lục Hòa vốn định thu hồi lại ánh mắt, nhưng thoáng cái lại phát hiện trên bàn hôm nay có gì đó khác lạ. Khi nhìn rõ thứ được đặt cạnh bàn, cậu bất giác khựng lại.
Đó là một bình hoa cắm đầy hoa hồng tươi. Được chăm sóc kịp thời, cánh hoa trông vẫn diễm lệ, rực rỡ bắt mắt.
Quen quá..... Đúng rồi, đó chính là bó hồng mà cậu đã tặng hắn vào hôm qua.
Lục Hòa lặng người nhìn, hồi lâu sau mới khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên, sau đó xoay người trở về chỗ làm của mình. Cậu ngoan ngoãn tiếp tục sắm vai một nhân viên nhỏ không quấy rầy ông chủ.
Tối qua, vốn dĩ cậu định đi xem chiếc nhẫn kia, nhưng vì phải tham dự tiệc khai xuân của Hồng Đạt nên không đi được. Sáng sớm hôm nay, Trương Công Tượng lại gọi tới hỏi cậu khi nào có thể ghé một chuyến.
Ngồi ở chỗ làm, Lục Hòa khẽ liếc sang bóng dáng nghiêm túc của người đàn ông kia, nghĩ ngợi một chút rồi quyết định tối nay sẽ đi nghiệm thu nhẫn.
Dù sao hiện tại, cậu cũng chưa nghĩ ra cách nào khác để gây thêm ấn tượng trước mặt sếp cả.
Nếu như sớm nghiệm thu chiếc nhẫn đó, cậu đã có thể sớm đưa cho sếp. Biết đâu đến lúc ấy, sếp sẽ bị cậu lay động thì sao.
Suốt cả buổi sáng, Lục Hòa vẫn nghĩ cách làm thế nào để khiến cho sếp hồi tâm chuyển ý. Đến tận giờ nghỉ trưa, cậu lại tìm cơ hội đứng dậy đi đến trước mặt Cố Cảnh để "tăng điểm tồn tại", rồi mới cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn cơm.
Cơm nước xong, Lục Hòa học theo chiêu thức theo đuổi người khác mà Chung Trì từng dùng, ghé vào tiệm bánh mua một hộp bánh việt quất, định mang về tặng cho người mình đang theo đuổi.
Ngày thường hắn rất hiếm khi thấy sếp ăn vặt, cũng chẳng biết đối phương thích đồ ngọt gì. Nhưng đồ ngọt ít nhiều cũng có thể khiến cho tâm trạng của con người trở nên tốt hơn, vậy nên tặng chút bánh chắc cũng không sai biệt lắm.
Chỉ mới nghĩ đến cảnh lát nữa có thể lại một lần nữa "tạo cảm giác tồn tại" trước mặt sếp, đuôi mắt Lục Hòa đã vô thức cong cong, ý cười cũng thoáng hiện lên.
***
Ăn trưa xong, Cố Cảnh quay lại văn phòng. Theo thường lệ, giờ này hắn nên sang phòng nghỉ trong để chợp mắt một lát — vốn dĩ tiểu thiếu gia vẫn luôn nhắc nhở hắn phải nghỉ ngơi đúng giờ.
Nghĩ đến Lục Hòa, ánh mắt Cố Cảnh lại không kìm được mà liếc về phía góc phòng. Nhưng chiếc ghế vốn vẫn có người ngồi, nay lại trống không.
Cố Cảnh lặng lẽ thở dài, thu lại tầm mắt. Đúng lúc đó, phía sau vang lên tiếng gõ cửa lễ phép.
Hắn hơi nhíu mày nghi hoặc. Giờ này trợ lý Trần chắc chắn không đến, còn Lục Hòa thì càng không thể, vị thiếu gia nhỏ kia từ lâu đã quen với việc chẳng bao giờ gõ cửa, cứ thế mà trực tiếp đẩy vào.
Tiếng gõ vẫn tiếp tục vang lên, Cố Cảnh trầm giọng nói: "Vào đi."
Cửa được đẩy ra, gương mặt trang nhã xinh đẹp của Thẩm Quyên Quyên liền xuất hiện.
"Gõ cửa nãy giờ mà không thấy ai đáp, em còn tưởng là anh đã đi ngủ trưa rồi đấy."
Thẩm Quyên Quyên mặc một chiếc váy liền thân đen tuyền, trên tay xách túi, vừa đi vừa đảo mắt khắp phòng làm việc, tìm quanh một vòng nhưng không thấy người mình muốn gặp thì khẽ nhíu mày: "Người kia của anh đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!