Lục Hòa vẫn giữ nguyên tư thế đưa hoa, ánh mắt chăm chú nhìn biểu cảm thoáng ngạc nhiên của người đàn ông ở phía đối diện, lặng lẽ chờ câu trả lời.
Cố Cảnh chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn liếc nhìn Lục Hòa, sau đó dừng mắt thật lâu trên bó hoa hồng đỏ rực kia mà vẫn không có chút động tĩnh gì.
"Cố tổng?" Thấy hắn im lặng quá lâu, Lục Hòa khẽ gọi.
Cuối cùng Cố Cảnh cũng đưa tay nhận lấy bó hoa, giọng điệu thản nhiên: "Cảm ơn."
Sau đó không có thêm bất kỳ biểu hiện nào khác nữa.
Lục Hòa nhìn hắn tùy ý đặt bó hoa sang một bên, sau đó lại điềm nhiên quay về với công việc, dáng vẻ như thể chỉ vừa nhận một tập văn kiện bình thường, không đáng bận tâm.
Thái độ lạnh nhạt ấy khiến Lục Hòa không khỏi bĩu môi. Nhưng nghĩ lại, Chung Trì từng theo đuổi nữ thần của mình suốt nửa năm mới đổi lấy được một chút thiện cảm. Nay Cố tổng không từ chối nhận hoa, xem ra cũng coi như là một khởi đầu không tệ.
Chung Trì nói không sai, chuyện này gấp gáp thì không được, phải từ từ tiến từng bước, dần dần chạm đến trái tim của đối phương.
Nghĩ vậy, tâm trạng Lục Hòa cũng không còn chán nản như lúc ban đầu nữa.
Cậu ngoan ngoãn trở lại bàn làm việc, tiếp tục cùng Trương Công Tượng bàn bạc nốt mấy vấn đề cuối cùng về chiếc nhẫn hôm trước.
Đợi đến khi thiếu niên đã rời đi, Cố Cảnh mới thản nhiên liếc nhìn bó hoa hồng đang được đặt ở một bên. Hắn nhìn nó một hồi lâu, đến lúc thu hồi lại ánh mắt thì khóe môi khẽ cong lên.
Buổi chiều, văn phòng yên tĩnh. Lục Hòa vừa trao đổi xong công việc với Trương Công Tượng qua văn bản, lại thấy hơi rảnh rỗi. Cậu vốn định mở phần mềm giải trí để lướt cho đỡ chán, nhưng chợt nhớ ra mình đang trong giai đoạn theo đuổi người ta.
Tuy bây giờ đối tượng vẫn còn đang làm việc, không tiện quấy rầy, nhưng đi mua cốc cà phê mang vào, coi như để lại chút dấu vết tồn tại, chắc cũng không sao đâu.
Thế là Cố Cảnh vô thức dùng khóe mắt nhìn theo bóng dáng cậu thiếu gia nhỏ đi ra ngoài. Một lúc sau, cậu quả nhiên đã quay trở lại, trên tay còn cầm thêm mấy ly cà phê. Hơn nữa, vừa bước vào, bước chân của cậu đã hướng thẳng về phía hắn.
Nhìn người sắp tới trước bàn mình, Cố Cảnh cúi đầu, thu hồi lại tầm nhìn.
Có lẽ vì ngại hắn đang làm việc nên thiếu gia nhỏ không mở miệng nói gì, chỉ cẩn thận đặt ly cà phê lên bàn hắn.
Cố Cảnh vẫn không kìm được mà lén dùng khóe mắt liếc nhìn thiếu niên vừa đặt ly cà phê xuống. Chỉ một thoáng liếc nhìn, động tác vốn dĩ đang trôi chảy lập tức khựng lại.
Lục Hòa đặt xong cà phê, coi như đã để lại một chút "cảm giác tồn tại", đang định rút tay về an tĩnh rời đi, thì giây tiếp theo, bàn tay còn chưa kịp thu lại đã bị người kia giữ chặt lấy.
Cậu sững người, ngẩng lên nhìn, bắt gặp gương mặt của người đàn ông với hàng mày hơi cau lại.
Chưa kịp mở miệng hỏi, Cố Cảnh đã nhìn chằm chằm bàn tay cậu, giọng thấp trầm: "Tay em bị sao thế này?"
"... Hả?" Lục Hòa ngơ ngác.
Nghe hắn nói vậy, ánh mắt cậu mới dời xuống, nhìn theo tầm mắt của hắn.
Đôi tay trắng thon dài, ngay chỗ chỗ kẽ ngón cái và ngón trỏ hiện rõ một mảng đỏ, nổi bật trên làn da vốn trắng nõn của cậu, trông càng thêm bắt mắt.
Lúc này Lục Hòa mới nhớ ra vừa rồi trong phòng trà, cậu đã lơ đãng chạm phải thành ly sứ nóng.
Thực ra cũng không nặng lắm. Bởi vì ly sứ giữ nhiệt cao, cà phê còn nóng nên khi chạm phải, cậu đã rụt tay về ngay. Cậu không thấy đau rát gì, nên cũng chẳng mấy để tâm đến nó. Không ngờ chỉ một lúc mà đã hiện rõ thành một vệt đỏ thế này.
"Không sao đâu, chỉ lỡ chạm phải ly một chút thôi, nóng sơ sơ, không đáng ngại." Lục Hòa thành thật nói. Cậu quả thật không cảm thấy gì, nếu không phải do Cố Cảnh nhắc, có lẽ cậu còn chẳng phát hiện ra. Chỉ là da cậu quá trắng, nên vết đỏ hiện lên rõ ràng, trông nghiêm trọng hơn thực tế.
Cố Cảnh không đáp, chỉ rút điện thoại gọi cho trợ lý Trần.
Chẳng bao lâu sau, trợ lý Trần đã mang túi chườm đá vào. Ngay sau đó, Lục Hòa lặng lẽ nhìn người đàn ông mình theo đuổi, vẻ mặt nghiêm túc nhưng động tác lại chậm rãi, ôn nhu mà tinh tế đặt túi chườm lên chỗ bị đỏ.
Chờ tới khi trợ lý Trần rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người, không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Lục Hòa ngắm nhìn gương mặt nghiêm nghị của hắn hồi lâu, rốt cuộc mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: "Cố tổng, anh vẫn thích em, có đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!