Không biết là do tâm trạng tốt lên hay nhờ tin nhắn "Đợi em khỏi bệnh rồi tính sau" của Cố Cảnh tiếp thêm sức mạnh, mà bệnh cảm của Lục Hòa chỉ sau hai ngày đã khỏi hẳn.
Mùng bốn Tết, bệnh vừa mới khỏi, Lục Hòa đã gấp không chờ nổi muốn đi tìm người mà cậu đang dốc sức theo đuổi.
Lsla: Cố ca ca ơi, em đã khỏi bệnh rồi, bây giờ em có thể đến gặp anh được không?
Lsla: Anh có đang ở nhà chứ?
Đối tượng theo đuổi
- Cố ca ca: Không có.
Lsla: Vậy anh đang ở đâu?
Đối tượng theo đuổi
- Cố ca ca: Đi chúc Tết họ hàng, dạo này không rảnh.
Nhìn thấy tin nhắn cuối cùng kia, trái tim Lục Hòa lập tức chùng xuống.
Đúng lúc này, WeChat lại hiện lên một thông báo từ một người bạn khác.
Sander: Tiểu Hòa, dạo này Tết tớ đều phải đi chúc Tết họ hàng, chắc phải tới hơn mười mấy ngày nữa mới sắp xếp được thời gian gặp cậu được.
Lsla: Không sao, vậy thì để mười mấy ngày nữa chúng ta lại hẹn sau nhé.
Vừa hay trong khoảng thời gian này cậu cũng bận, cần phải nghĩ cách làm thế nào để kéo Cố tổng về bên mình.
Mùng năm, mùng sáu, mùng bảy..... Lục Hòa cứ đều đều nhắn tin cho Cố Cảnh. Nhưng mỗi lần, đối phương đều chỉ đáp lại ngắn gọn: đang thăm người thân, bận, không rảnh.
Đến lúc này, Lục Hòa rốt cuộc cũng hiểu ra, chuyện đi thăm người thân kia chỉ là cái cớ, còn trốn tránh cậu mới là sự thật.
Liên tục nhiều ngày không thể gặp được Cố Cảnh, Lục Hòa chỉ có thể thở dài một hơi. Thì ra, một khi Cố Cảnh đã không muốn để tâm đến ai, thì lại lạnh lùng đến vậy.
Mỗi lần nhìn thấy những tin nhắn ngắn ngủn, lạnh băng trên WeChat kia, nơi ngực Lục Hòa lại dâng lên chua xót. Bởi cậu luôn không nhịn được mà nhớ đến người đàn ông từng dịu dàng, từng bao dung, từng hết lòng vì cậu.
Nhưng mỗi khi nhớ tới quá khứ, Lục Hòa đều cố ép mình không được hồi tưởng thêm, bởi cậu biết nhớ lại cũng vô ích. Hiện tại điều quan trọng nhất chính là làm sếp tin cậu đang thật tâm, kiên quyết và nghiêm túc.
Cố Cảnh đã trốn tránh cậu suốt mấy ngày, bất quá cũng không sao. Ngày mồng tám ngày mai là ngày Hồng Đạt khai xuân, đến lúc đó cậu nhất định có thể gặp sếp ở công ty rồi.
***
Mồng tám đầu năm, ngày Hồng Đạt khai xuân, công nhân lần lượt trở về đi làm. Đây là lần đầu tiên Lục Hòa mong chờ đi làm đến vậy, vừa qua bảy giờ sáng cậu đã dậy chuẩn bị.
Nhìn mình trong gương tràn đầy sức sống, Lục Hòa âm thầm tự khích lệ:
Hôm nay nhất định phải để cấp trên nhìn thấy quyết tâm của cậu mới được!
Vì mấy ngày Tết đều ở nhà, lộ trình đi làm xa hơn thường ngày, nhưng hôm nay cậu khởi hành sớm nên vẫn kịp đến công ty đúng giờ.
Nhưng đồng nghiệp ở văn phòng lớn đã quá quen với điều này, bởi Lục Hòa vốn luôn đến đúng giờ.
Trên đường gặp đồng nghiệp, cậu cười chào hỏi, trao đổi lời chúc năm mới. Đi ngang qua bàn của Lan tỷ, Lan tỷ còn đưa cho cậu một quả quýt, cậu tươi cười nhận lấy. Một hồi trống vang lên, tinh thần hăng hái, cậu mở cửa phòng giám đốc.
Không ngoài dự đoán, người mà cậu muốn gặp đã ngồi trong đó.
"Cố tổng, buổi sáng tốt lành!" Cuối cùng được gặp lại, khóe môi Lục Hòa không kìm được cong lên, cười rạng rỡ chào hỏi.
Cố Cảnh vẫn như thường lệ, yên lặng xử lý tài liệu trên bàn làm việc, nghe thấy tiếng chào cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán vào tập tài liệu trên tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!