Chương 46: (Vô Đề)

Cách đó không xa, pháo hoa vẫn đang nổ tung từng chùm, rực rỡ nhuộm sáng cả bầu trời đêm đen kịt.

Từng tiếng pháo hoa vang vọng liên hồi, tựa như che lấp hết thảy thanh âm của thế giới, để lại duy nhất là chấn động cùng ánh sáng lóa mắt kia.

Cố Cảnh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối trên nền đất lạnh. Hàn khí giữa đêm sâu len vào da thịt, nhưng hắn cư nhiên lại không hề cảm thấy được gì. Bởi so với cái lạnh bên ngoài, lúc này trong lòng hắn mới là lạnh lẽo nhất.

Hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên trước mặt, gần như không bỏ sót bất kỳ biến hóa nào. Nhưng thứ hắn thấy được, ngoài vẻ kinh ngạc..... chỉ còn lại mờ mịt.

Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt bấy lâu nay luôn giữ bình tĩnh, trầm ổn của Cố Cảnh, rốt cuộc cũng xuất hiện một vết nứt khó lòng che giấu được.

Hắn hít một hơi thật sâu, rồi đứng dậy, đầu gối hắn đã sớm tê cứng vì quỳ quá lâu.

"Thẳng nam?" Giọng hắn có phần run rẩy, lại xen chút không cam lòng, lặp lại lời Lục Hòa vừa nói.

Đầu óc hắn trống rỗng, mà Lục Hòa cũng chẳng khá hơn là bao. Cả hai cùng ngơ ngác, cùng hoang mang, như thể chẳng ai kịp chuẩn bị gì cho tình huống này.

Lục Hòa nhìn người đàn ông trước mặt, thấy rõ sự khác lạ trong biểu tình của hắn. Cuối cùng vẫn phải cắn răng mở miệng: "Mọi người bảo anh thường xuyên đi xem mắt, là một thẳng nam đến mức..... cực đoan....."

Lời vừa dứt, Cố Cảnh liền ép sát lại gần cậu, giọng trầm hẳn xuống, lạnh lẽo đến rợn người: "—Mọi người bảo?"

Lần này, Lục Hòa nhạy bén nhận ra được tâm trạng không vui của sếp, nhưng dù có nhận ra cậu cũng không dám nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Cậu quả thật rất muốn đồng ý lời cầu hôn kia. Nhưng..... tiến độ này chẳng phải là quá nhanh rồi sao? Ngay cả một câu xác nhận tình cảm cũng chưa có, sếp đã quỳ gối cầu hôn cậu rồi?!

Lục Hòa thực sự quá bối rối, cậu không biết mình đã bỏ lỡ bước nào trong tiết tấu tư duy của sếp.

"Mọi người bảo, thế còn em thì sao?" Cố Cảnh lại hỏi, giọng nói rét buốt, từng chữ từng chữ như ép xuống.

Câu hỏi này khiến Lục Hòa trở tay không kịp, há miệng, "Em......" nhưng lại không tìm được cái cớ nào để nói tiếp.

Nhưng người đàn ông trước mặt vốn dĩ vẫn luôn kiên nhẫn. Chỉ cần Lục Hòa vừa hé miệng, cho dù câu sau chưa kịp nói ra, hắn cũng có thể yên lặng chờ đợi. Bình tĩnh, kiên nhẫn, dường như chỉ cần hắn lặng lẽ chờ, thiếu niên này sớm muộn gì cũng sẽ đưa ra một đáp án có thể khiến mọi thứ quay trở lại quỹ đạo vốn có.

Pháo hoa dường như đã đến hồi kết, những chùm sáng cuối cùng nổ tung liên tiếp, âm thanh vang dội.

Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hòa ngỡ như tất cả pháo hoa đều ập xuống đầu mình, nếu không sao đầu óc cậu lại trở nên rối loạn đến mức một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thốt nổi chứ.

Cậu cắn môi, đến khi ánh pháo hoa cuối cùng bay vút lên bầu trời, mới run rẩy nói thật: "Em..... em tưởng anh chính là như vậy."

Giọng nói của cậu không lớn, nhưng Cố Cảnh lúc này đứng rất gần, dù âm thanh pháo hoa có ồn ào đến mấy, hắn vẫn có thể nghe thấy được câu trả lời của thiếu gia nhỏ.

Cố Cảnh buồn bã rũ hàng mi xuống, vẻ cô đơn thoáng hiện lên, nhưng thanh âm hắn cất lên vẫn bình thản đến đáng sợ: "Em cho rằng anh là thẳng nam, vậy em nói cho anh biết, suốt mấy tháng qua em đã coi anh là cái gì?"

Giọng điệu rõ ràng rất bình tĩnh, thế nhưng Lục Hòa lại cảm nhận được cảm xúc của hắn đang cực kỳ bất ổn.

"Em..... em coi anh là một người anh trai rất tốt." Lục Hòa thành thật đáp.

"Anh trai?"

Suốt mấy tháng qua, hắn coi người kia như tiểu tổ tông mà cung phụng, ôm quá nhiều, thân quá mức, d*c v*ng sợ dọa đến người kia nên đành khắc chế, nhẫn nhịn lại. Vậy mà đến cuối cùng, tiểu thiếu gia chỉ tiện tay ban cho hắn một tấm thẻ anh trai.

Cố Cảnh luôn biết, tình cảm không phải là thứ có thể nói ra bằng miệng, mà là chứng minh bằng hành động. Trong mắt hắn, "yêu" không phải là một chữ, mà là việc được làm từng chút từng chút một. Chính bởi vậy, mấy tháng qua hắn chưa từng nói một lời "anh yêu em" nào.

Hắn tưởng Lục Hòa hiểu.

Hắn tưởng người kia sẽ nhìn thấu được.

Hắn càng tưởng rằng, trong vũng lầy tình yêu này, hắn không phải là kẻ duy nhất trầm luân.

Thế nên, trận hiểu lầm dai dẳng này mới kéo dài đến tận bây giờ. Ngay từ đầu, hắn còn từng tin rằng đối phương cũng rung động sâu đậm như mình. Kết quả, hóa ra chỉ có hắn tự nguyện ở một bên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!