Chương 45: (Vô Đề)

Lục Hòa đã ở nhà Cố Cảnh được bốn ngày. Nếu không phải ngày mai là đêm Giao thừa, ba mẹ gọi cậu về nhà ăn cơm đoàn viên, có lẽ Cố phu nhân còn giữ cậu thêm vài ngày nữa.

Nhưng cũng chính trong bốn ngày ngắn ngủi ấy, Lục Hòa suýt nữa không chịu nổi sự nhiệt tình chiêu đãi của Cố phu nhân. Có điều, mấy ngày nay cậu đều không thấy bóng dáng của ba Cố, mãi đến khi hỏi sếp mới biết, thì ra ba Cố và mẹ Cố sống tách riêng.

Thật ra, trong bốn ngày này, điều khó chịu đựng nhất vẫn là..... sếp.

Kể từ tối hôm đó, sau lần cậu mặc thử áo ngủ của sếp, buổi tối những ngày sau đó, cậu đều bị bắt mặc đồ ngủ của hắn đi ngủ.

Không phải cậu chê áo ngủ của sếp, mà là..... những bộ áo ngủ ấy thật sự quá rộng!

Hơn nữa hắn còn phải ngủ chung giường với sếp. Mỗi lần khoác lên bộ đồ ngủ của đối phương, cậu đều có cảm giác chẳng khác gì không mặc. Chỉ cần hơi xoay người một cái, chỗ nên che thì không che, chỗ không nên lộ thì lại bị lộ hết.

Trong tình huống ấy, cậu còn phải nằm sát vào sếp để ngủ. Mỗi sáng tỉnh lại, quần áo trên người đều xộc xệch, còn bản thân cậu thì lại nằm gọn trong lồng ngực của sếp, thật sự quá khổ sở rồi.

Không sai, chính là vô cùng khổ sở.

Cậu yêu thầm cấp trên, cho nên loại tiếp xúc thân thể quá mức thân mật này luôn làm cho tim cậu đập loạn nhịp, cả người còn xuất hiện những phản ứng hết sức kỳ quái.

Nhưng hắn tuyệt đối không thể để sếp phát hiện ra những phản ứng không bình thường đó. Sếp là thẳng nam, có lẽ chính vì vậy nên hắn mới cảm thấy hai người đàn ông cùng ngủ chung một giường chẳng có gì to tát. Mỗi lần đưa ra yêu cầu ngủ chung, hắn đều rất thản nhiên, trái lại chỉ có cậu là đỏ mặt ngượng ngùng, có vẻ như chính cậu mới không thấy hợp lý. Thế nên, lần nào cậu cũng phải cố gắng giả bộ bình tĩnh như hắn.

Hôm nay cuối cùng cũng có thể về nhà, dây thần kinh căng chặt trong đầu Lục Hòa mới giãn ra được đôi chút. Cậu rốt cuộc cũng có thời gian tách khỏi sếp để bình tĩnh lại.

Nếu không, cậu thật sự sợ mình sẽ nhịn không nổi mà..... bị lòi đuôi.

Trên đường về, vẫn là Cố Cảnh lái xe đưa cậu về nhà.

Xuyên suốt quãng đường, hai người bọn họ chỉ trò chuyện đôi câu ngắn ngủi, rất nhanh đã về tới nơi.

Lúc xuống xe, trong lòng Lục Hòa lại dâng lên một tia không nỡ.

Kỳ quái thật. Rõ ràng vừa nãy còn cảm thấy may mắn vì có thể tách khỏi sếp một thời gian để bình tĩnh lại một chút. Thế mà giờ nghĩ đến việc phải xa sếp, trong lòng cậu lại bỗng dưng có chút hụt hẫng.

Đang rối rắm, Lục Hòa liền thấy cấp trên mở cốp xe, lấy ra một chiếc hộp lớn. Chiếc hộp ấy cậu quá quen thuộc rồi, bình thường mỗi lần mua sắm trang sức đều là kiểu đóng gói như vậy, chỉ khác chút màu sắc hay chi tiết nhỏ, nhưng tổng thể thì giống hệt nhau.

Cậu ngẩn người một lúc, còn chưa kịp phản ứng thì Cố Cảnh đã bước tới.

"Bộ trang sức ngọc trai ốc xà cừ lần trước ở triển lãm Hồng Kông, lúc ấy được không ít danh gia coi trọng. Chủ nhân ban đầu vốn không định bán, sau lại đổi ý đem ra đấu giá. Anh đã mất khá nhiều công sức mới lấy nó về được đấy."

Lục Hòa nhìn chằm chằm chiếc hộp lớn kia, trong khoảnh khắc chỉ thấy đầu óc trống rỗng.

"Mấy ngày trước anh có xem qua tủ trưng bày trang sức của em, bên trong có nhiều món tinh xảo, rực rỡ vô cùng. Giờ anh tặng em thêm một món nữa, em có vui không?"

Ánh mắt Cố Cảnh dịu dàng đến mức như muốn hòa tan cả người cậu.

Vui.

Sao lại không vui cơ chứ.

Lục Hòa chỉ cảm thấy tim mình như bị siết chặt, cả người ngây ngẩn đứng đó mãi cho đến khi Cố Cảnh đích thân mang hộp trang sức vào phòng trưng bày của cậu.

Từ đầu đến cuối, cậu vẫn không hiểu vì sao sếp lại đột ngột tặng mình món quà trân quý đến thế. Cho dù quá trình lấy về đầy trắc trở, nhưng..... chỉ vì lúc trước cậu buột miệng nói một câu "thích" thôi sao?

Hộp được mở ra, chiếc vương miện ngọc trai ốc xà cừ quen thuộc lấp lánh trước mắt. Lục Hòa rốt cuộc cũng phản ứng lại, hóa ra, từ rất lâu trước đây, bộ trang sức này đã được Cố Cảnh ngấm ngầm chuẩn bị để đưa đến tay cậu.

"Em chọn vị trí trưng bày đi." Cố Cảnh nói.

Lục Hòa chớp mắt, lặng lẽ đem bộ trang sức sáng mắt nhất ở trung tâm tủ trưng bày dời xuống, thay bằng bộ trang sức ốc xà cừ vừa mới được đưa tới.

Chờ cậu sắp xếp xong tất cả, thanh âm ôn nhu của Cố Cảnh mới lại vang lên: "Thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!