Chương 44: (Vô Đề)

Thoái thác mãi nhưng cuối cùng Lục Hòa vẫn nhận lấy mặt dây chuyền phỉ thúy kia.

Buổi tối, sau bữa cơm, Lục Hòa tính về phòng nghỉ, nhưng sếp lại không nói phòng ngủ dành cho khách nào là để cho cậu. Bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể chủ động mở miệng hỏi.

Cố Cảnh nhướn mày: "Anh đã ngủ ở phòng cho khách tại nhà em hai ngày rồi, hôm nay đến nhà anh mà em vẫn muốn chia phòng sao?"

Lục Hòa sững người, trong chốc lát có chút mờ mịt, "Nếu không thì sao.....?"

Theo lý, sếp đến nhà cậu làm khách thì ngủ ở phòng dành cho khách là lẽ thường. Còn cậu tới nhà sếp chơi, ngủ ở phòng khách cũng là điều hợp tình hợp lý. Nhưng vì sao trong lời nói của sếp lại mang theo mấy phần u oán khó hiểu thế này?

Cố Cảnh vươn tay xoa đầu hắn, giọng trầm thấp mà câu từ như chui thẳng vào trong tim, "Tối nay ngủ cùng anh đi."

Lục Hòa chớp mắt, trên mặt vẫn không lộ ra phản ứng gì, nhưng trong lòng đã rối loạn cả lên.

Tại sao lại muốn ngủ cùng nhau chứ? Cậu không hiểu.

Dù cậu đúng là thầm mến sếp, cũng từng mơ tưởng đến chuyện được cùng người nằm chung giường, nhưng sao sếp lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy..... quá bất thường rồi!

"Vì sao?" Lục Hòa hỏi, giọng hơi run.

Cố Cảnh không trả lời mà hỏi ngược lại: "Không có lý do vì sao cả. Em..... không muốn sao?"

Yết hầu Lục Hòa khẽ động, không tự chủ mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Muốn.

Cậu muốn.

Cậu rất muốn.

Cuối cùng, trong sự thấp thỏm, Lục Hòa mở miệng, giọng khàn đi: "..... Em muốn."

Nói ra xong, Lục Hòa lại cẩn thận quan sát sắc mặt Cố Cảnh, như sợ đối phương lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ đối phương nhận thấy được tâm tư nhỏ nhoi trong lòng mình.

Thế nhưng, điều khiến cậu bất ngờ chính là sếp chẳng hề nghi hoặc điều gì cả, ngược lại còn cười vô cùng rạng rỡ.

Nhìn thấy nụ cười kia, Lục Hòa lập tức quên mất những điều vốn dĩ muốn tự hỏi, mọi lo lắng đều bay sạch.

Trước khi về phòng Cố Cảnh, cậu lại bị Cố phu nhân giữ lại một lát.

Cố phu nhân vốn đã mong chờ đứa con dâu này từ lâu, giờ phút này đã hận không thể để Lục Hòa và con trai mình cưới nhau ngay lập tức, rồi sau này ở luôn trong nhà họ Cố.

Nhưng Lục Hòa lại không hiểu vì sao vị phu nhân chỉ mới gặp mình một lần này đã nhiệt tình đến thế, vì vậy vẫn lễ phép tìm một cái cớ để từ chối khéo.

Cố phu nhân nhìn ra sự gượng gạo của cậu, cuối cùng cũng ý thức được bản thân đã quá mức sốt sắng, bà đành nén lại, không cưỡng ép giữ Lục Hòa lại nữa.

Lục Hòa theo Cố Cảnh trở về phòng.

Phòng của Cố Cảnh trong ngôi nhà này mang sắc điệu ấm áp, hoàn toàn khác xa với căn biệt thự ở gần Hồng Đạt với phong cách lạnh lẽo kia.

Điểm giống nhau duy nhất là bất kể là gam màu lạnh hay ấm, đồ đạc trong phòng Cố Cảnh lúc nào cũng ngay ngắn, chỉnh tề, toát lên phong cách giản lược quen thuộc.

Lục Hòa bước vào phòng liền khẽ thở phào, tùy tiện thả lỏng mà ngồi xuống ghế dựa, cả người liền như chú cún nhỏ tìm được địa bàn, thoải mái nằm ườn ra, híp mắt đầy lười biếng.

Hành động vô thức coi phòng người khác như chỗ dựa an toàn này, đối với Cố Cảnh mà nói, chính là một chuyện khiến hắn cực kỳ vui sướng.

"Em mệt thế sao?" Cố Cảnh khẽ cười, mở miệng hỏi.

Lục Hòa thành thật gật đầu. Dù bản thân không hiểu sao hôm nay lại cứ căng thẳng, không rõ vì sao phải luôn căng dây thần kinh khi ở cạnh Cố phu nhân, nhưng giờ phút này, cậu quả thật đã vô cùng thả lỏng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!