Mấy ngày sau, vào buổi chiều đầu tiên Hồng Đạt bước vào kỳ nghỉ đông—
Lục Hòa ngồi yên lặng trên ghế phụ, thỉnh thoảng lại lén liếc sang bên ghế lái.
Trên ghế lái, Cố Cảnh mặt mày trầm tĩnh như nước. Đến lần thứ ba hắn bắt gặp được ánh mắt kia của thiếu gia nhỏ, anh rốt cuộc cũng chỉ biết thở dài: "Em muốn nói gì à?"
Môi Lục Hòa mấp máy mấy lần, cuối cùng vẫn nói ra thắc mắc trong lòng: "Cố tổng, anh đến nhà em..... là để bàn chuyện kinh doanh sao?"
Mắt Cố Cảnh nhìn thẳng về phía trước, khẽ cười, hỏi lại: "Sao em lại hỏi vậy?"
Lục Hòa: "..." Bởi vì anh ăn mặc..... quá mức nghiêm túc ấy!
Một thân âu phục chỉnh tề, cổ áo phẳng phiu, cà vạt được thắt lại vô cùng hoàn hảo, trên tay áo còn cài thêm đôi khuy măng sét mà hôm trước chính cậu đã tặng cho hắn.
Bình thường Cố Cảnh vốn đã nghiêm trang, hôm nay lại càng thêm chuẩn mực. Ngay cả khi đi tiệc xã giao cũng hiếm khi thấy hắn ăn mặc kỹ lưỡng như thế này. Không nghi ngờ mới là lạ, đi đến nhà cậu mà ăn mặc kiểu này, chắc tám phần là đi bàn chuyện làm ăn.
Gần Tết, đèn đường cũng khoác lên mình một chiếc áo mới, treo đầy đèn lồng đỏ rực. Hai bên đường, các tòa nhà cũng trang hoàng theo chủ đề Tết Nguyên đán.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ thay đổi, chiếc Bentley Continental màu bạc cuối cùng cũng dừng lại trước một khu biệt thự mang phong cách Trung Hoa.
Cố Cảnh một tay xách mấy chai rượu quý, tay kia mang theo hai bộ mỹ phẩm cao cấp, theo sau Lục Hòa bước qua cổng lớn.
Lục phu nhân đã đứng chờ từ sớm, nghe tiếng động ngoài cửa liền vội vàng chạy ra đón.
"Tiểu Hòa về rồi!"
Nhưng khi nhìn thấy được người đàn ông đang bước ngay phía sau con trai, bà bỗng khựng lại trong giây lát.
Cố Cảnh cũng đến sao?
Đang ngẩn người, Lục Tiến từ phía sau cũng chạy tới: "Tiểu Hòa..... Ồ, A Cảnh?" Giọng nói cuối câu đột nhiên thay đổi.
Lục Hòa lúc này mới chợt nhớ ra mình quên chưa nói với gia đình rằng lần này sếp sẽ cùng mình về nhà. Dạo gần đây không chỉ Cố Cảnh, mà ngay cả anh trai cũng thường xuyên hỏi cậu có muốn đưa sếp về nhà cùng hay không, khiến cậu mặc nhiên nghĩ việc Cố Cảnh về cùng mình là chuyện ai cũng biết rồi.
"Mẹ, anh... con quên mất chưa nói với mọi người, Cố tổng sẽ về nhà cùng con lần này ạ." Lục Hòa lên tiếng.
Không hiểu sao, khóe môi Lục Tiến khẽ giật.
Lục phu nhân cũng kịp lấy lại bình tĩnh. Tuy có chút ngạc nhiên, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa: "Đã đến rồi thì hai đứa mau vào nhà đi."
Cố Cảnh mỉm cười lễ phép chào: "Cháu chào bác gái." Rồi nâng những món đồ trên tay lên: "Cháu có chút món quà nhỏ, mong bác nhận ạ."
Phu nhân Lục ngạc nhiên đỡ lấy: "Sao cháu lại khách sáo thế? Đã đến chơi còn mang quà nữa." Không biết có phải ảo giác không, nhưng bà cảm thấy hôm nay Cố Cảnh đến đây..... hình như không phải chỉ đơn giản là làm khách.
Bà tươi cười đón hai người vào nhà.
Lục Tiến đi chậm lại vài bước, định tìm cơ hội ghé sát lại gần em trai để hỏi rõ tình hình thế nào, nhưng khổ nỗi, người anh em thân thiết nào đó của anh lại bám sát ngay sau lưng Lục Hòa, không chừa lấy một khoảng nào, khiến cơ hội hỏi chuyện của anh xem như tiêu tan.
Cũng may Cố Cảnh là bạn chí cốt của anh. Hỏi em trai hay hỏi bạn thân cũng chẳng khác nhau là mấy. Anh bèn nghiêng người về phía Cố Cảnh, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe, "Hai người đã xảy ra chuyện gì thế?"
Cố Cảnh cũng khẽ nhíu mày: "Tôi cũng muốn biết."
Vừa rồi ở cửa, hắn đã kịp bắt trọn vẻ mặt sửng sốt của Lục phu nhân và Lục Tiến. Rõ ràng là họ không hề biết chuyện hắn sẽ tới nhà hôm nay.
"Trước đây tôi có hỏi thằng bé, nhưng nó trả lời mập mờ lắm. Lần này thì dắt cậu về thẳng luôn? Tôi còn chưa kịp nói với ba mẹ về chuyện của hai người nữa."
Cố Cảnh cau mày: "Lục Hòa..... chưa từng nhắc đến chuyện này với cậu sao?"
Đây mới là điểm đáng suy ngẫm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!