Chương 41: (Vô Đề)

Một đêm không mộng mị, buổi sáng trời rực nắng.

Lục Hòa lại một lần nữa ôm lấy cái đầu nặng trịch mà bò dậy khỏi giường.

Cảm giác như có ai vừa cầm gậy gõ một phát vào đầu đã quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa. Dù sao thì mấy ngày trước cũng đã từng trải qua, làm sao cậu lại không nhận ra cho được.

Cậu cố gượng dậy, dựa vào đầu giường mở mắt ra, đầu óc lại một lần nữa choáng váng.

Trước mắt là một căn phòng với tông màu chủ đạo là màu đen

- trắng

- xám, trông cực kỳ tối giản, mọi thứ bày biện ngăn nắp đến mức nhìn thôi đã biết đây không phải phòng của cậu. Nhưng kỳ lạ là..... Cậu lại thấy căn phòng này có chút quen mắt.

Có lẽ là do say rượu, hiện tại những bánh răng duy trì hoạt động trong đầu Lục Hòa lúc này có chút trục trặc, cho nên một lúc sau cậu mới nhớ ra đây chính là phòng của Cố Cảnh.

Hồi trước vào dịp Tết Dương lịch, cậu đã từng vào đây một lần nên cũng cảm thấy có chút quen thuộc.

Vấn đề là..... tại sao cậu lại ở trong phòng của sếp thế này?

Chuyện tối qua cậu thất tình say rượu cậu vẫn còn nhớ, kể cả việc sếp dỗ dành cậu cũng có ấn tượng, nhưng sau đó chuyện gì đã xảy ra khiến sếp đưa cậu đến đây?

Cậu cố gắng lục lại trí nhớ nhưng chẳng thể tìm thấy nổi một đáp án hợp lí nào.

Thôi, không nhớ ra thì đành bỏ qua vậy.

Nhớ lại hôm qua là sinh nhật của anh trai mà mình lại say khướt, Lục Hòa theo thói quen với tay lên tủ đầu giường tìm điện thoại. Quả nhiên, điện thoại của cậu đang nằm ở đó.

Vừa mở khóa định gọi điện thoại cho anh trai để bày tỏ sự hối lỗi, thì mấy chữ to trên màn hình đột nhiên hiện ra trước mắt cậu—

Đồ thẳng nam đáng ghét.

Lục Hòa nhìn thấy mấy chữ này như vừa thấy ma, cằm suýt chút nữa thì đã rơi xuống đất. Phần ký ức còn thiếu tối hôm qua đến khoảnh khắc này cuối cùng cũng ùa về.

"Uống hết bát canh này rồi ngủ tiếp, sáng mai tỉnh dậy sẽ ổn thôi."

Trong phòng của Lục Hòa, Cố Cảnh sau khi bế cậu trở lại giường vốn định để cậu uống hết canh giải rượu rồi mới ngủ tiếp. Nhưng tiểu thiếu gia nằm trên giường dường như lại chẳng có vẻ gì là sẽ ngoan ngoãn chịu nghe theo.

Cậu hé nửa khuôn mặt ửng đỏ đáng vùi trong chăn ra, liếc nhìn người đàn ông đứng ở trước mắt một cái. Nhìn rõ đối phương là ai, cậu liền bĩu môi quay đi, bộ dạng chẳng buồn để ý đến hắn.

Cố Cảnh biết cậu vẫn còn giận. Thấy người đối diện có vẻ đã tỉnh táo hơn đôi chút nên hắn lại thử hỏi một lần nữa: "Có thể nói cho anh biết tại sao đột nhiên em lại không vui được không?"

Lục Hòa mắt lờ đờ nhìn hắn, tự cho là giọng điệu của mình rất hung dữ: "Anh đừng hỏi nữa! Em sẽ không nói cho anh biết đâu!"

Giờ phút này, suy nghĩ của Lục Hòa chẳng khác gì một đứa bé ba tuổi. Cậu đã quyết không để ý đến người đàn ông vừa làm mình thất tình kia nữa: "Sau này cũng không được hỏi nữa!"

Người đàn ông có vẻ bất lực cười một tiếng, lại đưa bát canh lên: "Được rồi, anh không hỏi nữa. Em uống xong rồi đi ngủ đi."

Lục Hòa chẳng thèm phản ứng nên Cố Cảnh buộc phải bế cậu dậy, đưa miệng bát áp vào môi cậu, kiên nhẫn đút từng ngụm. Uống được nửa chén, Lục Hòa liền quay đầu không muốn uống nữa.

Cố Cảnh đắp lại chăn cẩn thận, đang định rời đi thì vạt áo đã bị giữ chặt lấy.

"Đừng đi." Tiểu thiếu gia cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện với hắn, chỉ là trong câu nói toàn là lời van nài.

Cố Cảnh sững lại, trong ngực như dâng lên một luồng hơi nóng.

Tiểu thiếu gia lúc này hoàn toàn xa lạ, giống như một chú cún con chẳng hề có chút cảm giác an toàn nào.

Không nói thêm câu nào, Cố Cảnh bế thẳng cậu về phòng của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!