Chương 4: (Vô Đề)

Trụ sở công ty của Cố gia hầu như mỗi quý đều sẽ tổ chức một cuộc họp hội nghị giữa các chi nhánh.

Nội dung cuộc hội nghị thường là để tổng kết lại nghiệp vụ quý trước của từng chi nhánh, đồng thời triển khai thảo luận về chỉ tiêu và kế hoạch mà mỗi chi nhánh phải hoàn thành trong quý tiếp theo.

Sau khi mọi người họp xong liền lần lượt trở về làm việc. Trên đường quay lại văn phòng, Cố Cảnh đã lên kế hoạch sắp xếp lại công việc và kế hoạch của quý tiếp theo. Chỉ là, ngay khi vừa mới chuẩn bị bắt đầu, hắn lại bất giác nhớ đến dáng vẻ thiếu niên khi nãy ngồi trong phòng tiếp khách mỉm cười với mình.

Nghĩ một chút, rồi lại nghĩ đến câu nói hôm trước của thiếu niên: "Tôi chỉ muốn nhìn anh."

Cố Cảnh trầm mặc, lông mày khẽ nhíu lại.

Hắn bắt đầu cân nhắc — có phải vị tiểu thiếu gia nhà bên cạnh kia đang ôm ấp ý nghĩ gì đó không đúng mực với mình hay không.

Hắn có thể chấp nhận việc trong tình huống chẳng hề báo trước mà bị trưởng bối Lục gia nhét cho một cậu nhóc như vậy. Dù sao vì nể tình anh em thân thiết bao năm, hắn cũng không ngại chiếu cố con trai nhỏ nhà người ta nhiều hơn một chút. Dù sao, em trai của anh em tốt cũng gần như là em trai nhỏ của mình mà thôi. Nhưng..... ngoài chuyện đó ra, Cố Cảnh thật sự không nghĩ sẽ có bất kỳ loại quan hệ nào khác với cậu nhóc ấy.

Hắn nghĩ suốt một lúc lâu cũng không hiểu nổi Lục Hòa là từ khi nào bắt đầu có ý nghĩ với mình, dù sao thì giữa bọn họ cũng chỉ mới tiếp xúc được một khoảng thời gian ngắn.

Trong công việc, Cố Cảnh luôn là kiểu người nói một là một, quyết đoán gọn gàng, là vị giám đốc nổi tiếng với phong cách sấm rền gió cuốn. Đối thủ cạnh tranh có chút động tác nhỏ nào, hắn đều dễ dàng đoán ra đối phương đang toan tính điều gì. Nhưng còn về mặt tình cảm đối với hắn mà nói, gần như là một trang giấy trắng.

Từ thời sinh viên, hắn đã sớm nhận ra xung quanh không thiếu người có ý theo đuổi mình. Chỉ là, lúc đó hắn chẳng mấy bận tâm đến chuyện yêu đương, một lòng chỉ nghĩ đến việc học hành.

Về sau, khi vừa học vừa bắt đầu tiếp quản một số sản nghiệp của gia đình, cũng chỉ vì đơn giản là bận đến không còn thời gian nghĩ tới chuyện đó. Cho đến một năm trước, khi hắn chính thức ngồi lên vị trí giám đốc chi nhánh, sự nghiệp tạm coi như ổn định, gia đình cũng bắt đầu thúc giục hắn đi xem mắt.

Lúc ấy, hắn tự biết tư tưởng của mình đã sớm thành thục, nếu thực sự muốn yêu đương, tám phần cũng chỉ là tìm một người phù hợp để kết hôn, rồi bình yên sống đến hết đời.

Bởi vì trong mắt hắn, yêu đương vốn là một chuyện vô cùng phiền phức. Duy trì một mối quan hệ ổn định lại càng hao tổn tinh thần và thời gian, mà với thân phận của hắn, vận mệnh đã định sẵn phải cống hiến cho công ty cả đời.

Hắn vốn không có dư tinh lực để chuyên tâm tìm hiểu một người, càng không nói đến chuyện phải thật sự hiểu rõ người ấy, rồi cùng người đó xây dựng m

Thật ra, hắn hoàn toàn có thể giống như những vị giám đốc khác

- cưới một người vợ xinh đẹp đặt ở nhà, không cần để ý đến thứ gọi là tình yêu hay hôn nhân cảm xúc, chỉ đơn giản là sự phối hợp và thỏa mãn nhu cầu của người trưởng thành mà thôi.

Nhưng như vậy thì khác gì cuộc sống một mình của hắn ở hiện tại?

Huống chi, những đối tượng xem mắt mà mẹ hắn sắp xếp, phần lớn đều là kiểu có vài phần kính trọng lẫn ái mộ với hắn. Mà tình huống của hắn bây giờ, thứ duy nhất mà hắn có thể cho đối phương gần như chỉ là tiền tài. Nhưng vấn đề là gia thế của những cô gái ấy cũng chẳng thiếu tiền gì cho cam.

Anh từng thấy trong ánh mắt những cô gái đó là khát vọng đối với một cuộc hôn nhân hạnh phúc

- mà điều đó, hắn hoàn toàn không thể, cũng không muốn lấy hạnh phúc của người ta ra làm trò đùa.

Vì vậy, ban đầu hắn còn miễn cưỡng tiếp nhận chuyện đi xem mắt, nhưng sau vài lần, hắn liền bắt đầu kháng cự.

Cho đến năm nay, anh đã ba mươi mốt tuổi, vẫn chưa từng thực sự rung động với ai. Nhưng mà, dù chưa từng ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, những chuyện tình cảm quanh mình hắn cũng chẳng phải chưa từng được chứng kiến. Chẳng qua là hắn chưa từng để tâm mà thôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Cảnh cảm thấy bản thân đúng là suy nghĩ quá nhiều. Làm gì có chuyện vị tiểu thiếu gia nhà bên cạnh trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã nảy sinh loại tình cảm không đứng đắn với hắn được cơ chứ.

Tự hỏi hồi lâu cũng không ra kết quả, cuối cùng Cố Cảnh liền tự nhủ:

Có lẽ do cậu ta từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, tính cách sẽ có đôi phần phóng khoáng hơn một chút.....

Chắc là vậy.

🍊🍊🍊

Đến lúc bọn họ quay trở lại công ty thì cũng đã gần đến giờ tan ca của Lục Hòa.

Cố tổng và trợ lý Trần vừa về đến nơi liền lập tức lao vào xử lý đống công việc dày đặc. Lục Hòa cũng không rõ bọn họ đang bận cái gì, bởi vì chẳng ai gọi cậu đến tham gia cùng.

Cậu chỉ biết buồn chán ngồi nhìn chằm chằm vào cuốn lý thuyết kinh doanh được đặt trên bàn làm việc mà chờ đợi giờ tan ca.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!