Chương 37: (Vô Đề)

Điều gì đến cũng đã đến.

Tối hôm đó, tiệc cuối năm được tổ chức tại một nhà hàng khách sạn bốn sao gần công ty, do Hồng Đạt bao trọn. Nhân sự công ty khá đông, dàn ra cũng được gần hai mươi bàn lớn.

Trong đó có hai bàn chính, chủ yếu là để lãnh đạo ngồi, còn lại là các bàn thường, sắp xếp theo từng bộ phận. Lục Hòa đi cùng Lan tỷ và mọi người trong tổ được phân vào một trong các bàn thường đó.

Vừa mới ngồi không được bao lâu, Cố Cảnh từ bàn chính đi xuống tìm Lục Hòa. Thế nhưng Lục Hòa lại từ chối lời mời ngồi cùng hắn, lấy lý do là lát nữa còn phải lên biểu diễn chung với đồng nghiệp.

Nghe thấy cậu nói có tiết mục biểu diễn, Cố Cảnh hơi nhướng mày, nghi ngờ hỏi: "Biểu diễn? Mấy ngày nay anh không thấy em tập luyện gì cả mà?"

Lục Hòa nghĩ tới tiết mục sắp tới, khóe miệng giật giật một chút, cuối cùng vẫn cố gắng giải thích rõ ràng với sếp: "Tiết mục của bọn em không cần tập, chỉ cần ứng biến tại chỗ là được rồi."

Tiệc tối bắt đầu, trên màn hình lớn phát chiếu một slide powerpoint trừu tượng, thiết kế toàn bộ là hình ảnh mang phong cách "người lao động công sở" được cách điệu quá mức, vừa nhìn đã biết là do nhân viên công ty tự làm lấy.

Sau đó, tổng giám đốc của bọn họ

- Cố tổng bước lên sân khấu nói vài lời để khai mạc. Khi Cố Cảnh phát biểu, cả hội trường gần như không có một ai nói chuyện. Giọng hắn trầm thấp, chậm rãi mà điềm đạm, nội dung cũng là những lời khách sáo giống với các năm trước. Tuy không có gì mới lạ nhưng mọi trình tự vẫn được hắn kiên nhẫn hoàn tất.

Ngay sau đó, trong lúc nhà bếp bắt đầu đưa đồ ăn ra phục vụ, các tiết mục văn nghệ từ các bộ phận đã được tập dượt sẵn lần lượt được trình diễn.

Tiết mục "múa chăn" của nhóm Lục Hòa được sắp xếp trình diễn về cuối. Mấy người bọn họ ngồi ở dưới khán đài, lần lượt xem qua các tiết mục biểu diễn phía trước, nào là các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp múa cổ phong, tiết mục song ca nam nữ, rồi cả những tiểu phẩm ngắn hài hước.....

Tóm lại, không có tiết mục nào kỳ quặc như múa chăn của bọn họ cả.

Khi đến lượt lên sân khấu, Lục Hòa cũng cùng mấy người còn lại mà khoác tấm vải màu hồng nhạt quấn quanh người, cả người lập tức chìm vào trong bóng tối.

Loại vải mà Tiểu Béo mua là vải xuyên sáng, dưới ánh đèn sân khấu, người bên ngoài không thể thấy rõ được người ở bên trong, chỉ nhìn thấy mấy khối vải màu khác nhau như đang lơ lửng. Còn những người đang trùm trong vải thì lại có thể nhìn xuyên qua, thấy rõ được khung cảnh sáng rỡ ở bên ngoài.

Mấy tấm vải trông vô cùng kỳ quặc dưới ánh đèn khiến người ta không nhịn được mà phải nhìn chằm chằm. Nhất là mấy vị lãnh đạo ngồi ở hai bàn đầu, vẻ mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ khó hiểu, giống như là đang nhìn thấy một nghi thức gì đó không thuộc về thế giới này.

Ngay sau đó, một đoạn nhạc nền vui nhộn vang lên. Bốn mảnh vải bắt đầu "giương nanh múa vuốt", mỗi người một kiểu múa loạn xạ. Một vị lãnh đạo lớn tuổi ngồi hàng đầu thậm chí còn bị dọa cho giật mình, cứ ngỡ như mình vừa bước nhầm vào hiện trường hiến tế của một tà giáo nào đó.

Sau đó, tiếng cười bắt đầu lan ra từ phía các nhân viên. Không rõ là cười vì âm nhạc kỳ dị đến có tính tẩy não, hay là vì mấy tấm vải trông cứ như đang co giật ở trên sân khấu.

Thậm chí còn có người rút điện thoại ra quay video mà đăng ngay lên vòng bạn bè.

Cố Cảnh ngồi ở hàng đầu, vừa nhìn qua đã nhận ra ngay thân ảnh cao gầy đang quấn vải hồng nhạt kia chính là tiểu thiếu gia nhà mình. Lúc này, tiểu thiếu gia đang hoàn toàn đắm chìm trong điệu nhảy hỗn loạn dưới nền nhạc quái đản. Động tác thì lộn xộn, biểu cảm thì căng cứng đầy gắng gượng. Loại cảm giác vừa mù mờ bất lực, lại vừa cố sống cố chết mà gồng mình diễn đó quá rõ ràng. Cố Cảnh cũng không nhịn được, hơi nghiêng đầu về sao mà nở một nụ cười.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa câu "ứng biến tại chỗ" kia của thiếu gia nhỏ rốt cuộc là có ý gì.

Nhạc nền vang được khoảng nửa phút, mấy người trên sân khấu đều tưởng rằng tiết mục đã kết thúc. Vừa định khom lưng cúi chào, chuẩn bị lui xuống thì bất ngờ, sau một khoảng ngắt chừng hai giây, phía sau lại vang lên một đoạn nhạc nền quái dị khác.

Mấy tấm vải đủ màu trên sân khấu không khỏi đồng loạt quay đầu nhìn nhau, rõ ràng là ai nấy cũng đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, từng người một đều đồng loạt..... quay sang nhìn tấm vải đen duy nhất.

Không biết vì sao, rõ ràng là tất cả đều đang phủ kín vải, vậy mà người xem bên dưới vẫn dễ dàng nhận ra tấm vải đen kia đang..... cứng đờ.

Dáng vẻ kia rõ ràng chính là chột dạ!

Hiệu ứng sân khấu lập tức đạt đến đỉnh điểm, khán giả bên dưới cười đến suýt ngã ra khỏi ghế.

***

"Ý gì đây? Đừng nói là ngay cả nhảy bao lâu bọn họ cũng chưa bàn kỹ với nhau nhé? Hahahaha!"

"Chịu không nổi luôn! Tôi đã cười đến mức đau cả bụng rồi đây này!"

"Ban đầu tôi còn tưởng cái đám trùm vải này định làm trò gì dọa lãnh đạo ở hàng ghế đầu, kiểu như là màn trình diễn nghệ thuật phản kháng xã hội ấy..... Kết quả hoá ra là..... đi tấu hài thật à? Hahahahaha!"

"Rốt cuộc là phòng ban nào đã tổ chức ra tiết mục này vậy? Hiệu quả..... thật sự không tồi đâu nha?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!