Mặc dù hôm nay hai người thực sự sẽ đi tắm suối nước nóng, nhưng cả hai đều không vội. Lục Hòa thậm chí còn thong thả ở nhà gọi video cho Trương Công Tượng, trao đổi về tiến độ chế tác chiếc nhẫn cùng một số chi tiết cần xử lý.
Mãi đến hơn 10 giờ sáng, Lục Hòa mới thu dọn xong hành lý gọn gàng và xuất hiện ở phòng khách. Cố Cảnh một tay cầm lấy túi hành lý, một tay nắm lấy tay cậu đi ra khỏi cửa.
Biệt thự suối nước nóng mà trợ lý Trần đã đặt nằm ở vùng ngoại ô.
Hôm nay Cố Cảnh cũng cho anh ta nghỉ phép, vì vậy lần đi nghỉ ở biệt thự suối nước nóng này là do Cố Cảnh đích thân làm tài xế.
Suốt dọc đường đi, Lục Hòa ngồi ở ghế phụ lặng lẽ nghe nhạc, nghe một hồi cảm thấy hơi buồn ngủ, liền dựa đầu vào ghế mà lim dim thiếp đi. Tới gần điểm đến, cậu mới lơ mơ tỉnh lại.
Trợ lý Trần đã thuê trọn cả khu biệt thự suối nước nóng từ trước, cho nên khi bọn họ đến nơi, không gian xung quanh yên tĩnh gần như không có một chút tiếng động nào, vừa đúng với sở thích của Lục Hòa.
Gần đến trưa, sau khi vào biệt thự, hai người cũng không vội đi ngâm suối nước nóng mà chọn đi dùng bữa trước.
Thực đơn đã được trợ lý Trần sắp xếp từ trước, các món ăn phần lớn đều là đặc sản nhưng hầu hết các món đều có vị cay nồng, hoặc là sẽ có hơi nhiều dầu mỡ, chỉ có vài món thanh đạm.
Lục Hòa trong khoảng thời gian gần đây đã quen ăn những món thanh đạm dưới sự giám sát của sếp nên hiện tại cậu cũng theo bản năng mà gắp mấy món nhẹ bụng kia.
Cố Cảnh liếc nhìn các món ăn trên bàn, hơi cau mày gọi nhân viên phục vụ đến nói vài câu gì đó. Sau cùng người kia liền gật đầu, liếc nhìn Lục Hòa một cái rồi rời đi.
Tuy mấy món ăn không mấy hợp khẩu vị nhưng Lục Hòa cũng không đổi sang món khác. Trước kia Cố Cảnh đã dặn cậu khi ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, như vậy dạ dày sẽ dễ tiêu hóa hơn.
Ăn xong, cậu bắt đầu sốt ruột muốn đi ngâm suối nước nóng.
Nhưng Cố Cảnh vẫn bắt cậu nghỉ ngơi một chút. Lục Hòa ngoan ngoãn ngồi yên hơn mười phút rồi mới về phòng thay đồ bơi.
Sau khi thay xong, cậu chọn một bồn riêng tư hơn để ngâm mình. Khi Cố Cảnh thay đồ rồi bước vào đã thấy Lục Hòa đã ngâm mình trong bể nước nóng.
Bể không quá lớn, Lục Hòa chỉ mặc một chiếc quần bơi đen, để lộ ra làn da trắng ngần giờ đã ửng hồng vì hơi nóng. Cậu thả lỏng người, lim dim mắt thư giãn.
Mực nước chỉ tới ngang ngực, làn da trắng nõn của thiếu niên được nước ấm nhuộm lên một tầng hồng nhạt, khuôn mặt cũng đỏ ửng đầy sức sống.
Khung cảnh mùa đông ở ngoại ô yên tĩnh đến lạ, mọi cảnh vật đều phảng phất như bị thời gian dừng lại. Trong làn nước suối nóng mờ ảo hơi sương, chỉ có thiếu niên với làn da trắng hồng đang yên lặng ngâm mình trong đó, hơi nước quấn quanh tạo thành một lớp lụa mỏng mông lung, khiến cậu trông như một tinh linh lạc giữa chốn tiên cảnh trầm mặc.
Bất kỳ ai chứng kiến cảnh tượng này cũng sẽ không kìm được mà nín thở, không nỡ phá vỡ bức tranh yên bình và đẹp đẽ ấy.
Cố Cảnh đứng sững một lúc, cho đến khi ánh mắt dần phủ một tầng u ám sâu thẳm, hắn khẽ nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra lại trở về dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.
Cố Cảnh bước đến bên bồn, Lục Hòa nghe thấy tiếng động liền mở mắt nhìn ra thì thấy sếp đang im lặng mà nhìn chằm chằm vào mình.
Thực ra tuy cậu đã thấy được phần thân trên trần của sếp nhiều lần, nhưng mỗi lần đó lại đều khiến mặt cậu trở nên đỏ bừng. Lần này ánh mắt cậu từ từ dời xuống, đến khi dừng lại ở một vị trí nào đó thì cả người bỗng nhiên cứng đờ trong chớp mắt.
Đôi mắt khẽ mở to, phản ứng lại rồi thì giống như một chú cún nhỏ hoảng hốt, vội vã dời ánh nhìn đi nơi khác.
Thật... thật sự rất đáng sợ.
Nhiệt độ suối nước nóng có phải đã đột nhiên tăng lên không? Nếu không vì sao cậu lại cảm thấy toàn thân nóng ran thế này?
Cố Cảnh dường như chẳng nhận ra được phản ứng của cậu, hắn chậm rãi bước vào bồn, cuối cùng nằm nửa người ngay bên cạnh Lục Hòa.
Lục Hòa: "......"
Không hiểu sao, trực giác lại mách bảo cậu rằng khoảng cách của cậu với sếp lúc này quá gần, trông cực kỳ nguy hiểm!
Cậu gượng cười chào: "Cố tổng, anh cuối cùng cũng đến rồi," vừa lặng lẽ dịch người qua bên cạnh, cố gắng kéo giãn khoảng cách với sếp.
Cố Cảnh cũng để ý thấy hành động này của cậu nhưng chỉ hơi nhíu mày, chẳng nói gì thêm.
Dù không hiểu tại sao, nhưng dạo này thiếu gia nhỏ nhà hắn rất dễ xấu hổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!