Chương 34: (Vô Đề)

Đúng như dự kiến, hai chiếc nút tay áo đó quả nhiên nghiệm thu thành công mỹ mãn. Kỹ nghệ nhiều năm của Trương Công Tượng cùng với tay nghề tinh xảo đã làm ra đôi khuy tay áo đẹp đến mức có thể gọi là kiệt tác.

Nhìn đôi khuy tay áo tinh xảo trước mặt, Lục Hòa hài lòng khẽ cong khóe môi.

Phần chính của khuy tay được thiết kế theo kiểu nút tròn truyền thống, viền khuy được bao quanh bởi hai con rắn nhỏ sống động, đầu to đuôi nhỏ. Thân rắn được viền những viên đá quý màu đỏ sẫm như máu chim bồ câu, các viên hồng ngọc ấy từ đầu rắn hướng về đuôi mà dần to lên, còn ngay chính đỉnh đầu rắn lại khảm một viên demantoid hình vuông.

Hai con rắn ấy đầu rắn đuổi theo đuôi rắn của con kia, vòng quanh viên đá tsavorite ở chính giữa, bao bọc lại thật chặt.

Tỷ lệ của viên tsavorite này thực sự quá hoàn hảo, màu sắc là màu xanh Kazanii đậm được yêu thích nhất, hơn nữa viên đá này được cắt gọt hoàn mỹ, tinh thể trong suốt, ánh lửa rực rỡ, chỉ cần nhẹ nhàng lắc một chút là cả chiếc nút tay áo lập tức trở nên rực rỡ bắt mắt, tản ra một vẻ đẹp hoang dại xen lẫn lãng mạn.

Lục Hòa có thể tưởng tượng ra được cảnh sếp đeo cặp nút tay áo này vào sẽ hợp đến mức nào.

Cậu còn đang tỉ mỉ quan sát hai chiếc nút, sau khi xác nhận đúng như mong muốn, không nhịn được mà tán thưởng với Trương Công Tượng: "Anh Trương, tay nghề của anh cũng quá điêu luyện rồi!"

Trương Công Tượng cười híp mắt đi tới gần: "Thiết kế của tiểu thiếu gia và khâu lựa chọn nguyên liệu đều rất tốt, bằng không cũng không đạt được hiệu quả đẹp như thế này."

Lục Hòa cẩn thận thu lại hai chiếc nút tay áo, liền nghe Trương Công Tượng nói: "Tiểu thiếu gia định tặng nó cho người kia sao? Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, làm quà tặng có vẻ cũng rất hợp."

Lục Hòa gật đầu: "Có lẽ sẽ tặng vào dịp Tết Nguyên Đán" Nói xong, cậu lại lấy ra bản thiết kế chiếc nhẫn đưa cho Trương Công Tượng xem.

Sau khi xem xong, Trương Công Tượng lại nở nụ cười: "Tiểu thiếu gia, chiếc nhẫn này cũng là muốn tặng cho người kia phải không?"

Lục Hòa không chút do dự: "Ừm, tôi đã lên kế hoạch cho bản thiết kế này cũng được một thời gian rồi, kích thước làm cỡ 23, anh xem có làm được không."

Trương Công Tượng nhìn nó hồi lâu mới đáp: "Có thể làm được, nhưng thời gian chế tác sẽ tương đối lâu, cái này cậu lại còn muốn khảm đá viền toàn bộ, chẳng phải là đang kiểm tra tay nghề của Trương Công Tượng tôi đây sao?"

Lục Hòa ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Vất vả cho anh rồi, chi phí chế tác không thành vấn đề, chỉ cần có thể đạt được hiệu ứng như thế này là được rồi."

"Chiếc nhẫn này nếu làm bình thường thì cũng không cần bao nhiêu thời gian, nhưng nếu phải khảm viền đá thì chắc phải sang năm mới có thể nghiệm thu được."

Lục Hòa vội nói: "Không sao, thời gian đều không thành vấn đề, khoảng thời gian này tôi vẫn sẽ ở trong nước... đi làm."

Lại một lần nữa nghe thấy từ "đi làm" từ miệng vị tiểu thiếu gia này, Trương Công Tượng không nhịn được mà bật cười ha hả.

Sau khi trò chuyện thêm với Trương Công Tượng một hồi, Lục Hòa mới thu xếp quay về nhà.

Trên đường về, cậu cứ liên tục mở chiếc hộp quà ra, nhìn đi nhìn lại đôi khuy măng sét lấp lánh bên trong, vừa xem vừa tưởng tượng tới dáng vẻ của sếp khi nhận được món quà này sẽ như thế nào.

Cậu dự định sẽ tặng vào dịp Nguyên Đán, cho nên sau khi về đến nhà liền cẩn thận đặt hộp quà vào trong phòng mình.

Cố Cảnh hôm nay cũng ở nhà. Mấy ngày gần đây hắn không quá bận, thường xuyên về nhà ăn cơm cùng Lục Hòa.

Lục Hòa làm như không có chuyện gì xảy ra, sau khi đặt hộp quà cẩn thận vào phòng thì nhanh chóng ra ngoài rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

Những ngày bình thường trôi qua vẫn y như cũ, nhưng không biết có phải là vì đang mong ngóng được tặng món quà kia hay không mà Lục Hòa càng lúc càng chờ mong Tết Nguyên Đán đến thật nhanh.

Rốt cuộc, nửa tháng sau, thời gian cũng nhảy đến dịp Tết Nguyên Đán.

Sáng hôm đó, Lục Hòa vô cùng phấn khích, vừa mới thức dậy, còn chưa kịp thay áo ngủ đã hào hứng chạy ra khỏi phòng.

Vì đang trong kỳ nghỉ nên Cố Cảnh không cần đến công ty, nhưng sáng nay hắn có một cuộc họp trực tuyến với cấp trên nên không vội ra khỏi phòng, định ở trong phòng tham dự xong rồi mới ra ngoài.

Đến khi cuộc họp sắp kết thúc thì cửa phòng hắn bỗng vang lên tiếng gõ.

Cố Cảnh đeo tai nghe, đứng dậy ra mở cửa.

Giờ này còn đến gõ cửa phòng hắn, không cần đoán cũng biết là ai.

Quả nhiên, đứng ngoài cửa chính là vị thiếu gia nhỏ nhà hắn. Lúc này cậu trông vô cùng vui vẻ, đôi mắt hơi cong cong, trong con ngươi tròn tròn ngập ánh sáng, nụ cười tươi tắn đầy sức sống, tay còn giơ lên một chiếc hộp quà màu đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!