Không biết là do tâm lý hay cốc nước khổ qua tối qua thực sự có tác dụng hay không mà sáng hôm sau khi Lục Hòa thức dậy, cậu liền cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn không ít.
Lúc đến công ty thì vẫn còn khá sớm trước giờ làm việc, các đồng nghiệp như thường lệ vẫn túm tụm trò chuyện chuyện nhà cùng với tám chuyện vặt.
Gần đây sắp đến Tết Nguyên Đán, đề tài của mọi người cũng dần chuyển sang kế hoạch cho kỳ nghỉ lễ.
"Nghe nói chi nhánh khác dịp Nguyên Đán đều tổ chức hoạt động này nọ, chỉ có công ty của chúng ta là phát quà xong cho nghỉ luôn thôi..."
"Chỉ có vào mấy dịp thế này tôi mới cảm thấy Cố tổng nhà mình thật tốt, không bắt tham gia mấy hoạt động chiếm mất thời gian nghỉ, nghỉ là nghỉ thật sự, muốn làm gì thì làm. Tết này tôi còn tính mời nữ thần của tôi đi ăn một bữa nữa đấy."
"Chung Trì, đó là do cậu còn trẻ thôi. Mấy thanh niên bọn cậu tràn trề sức sống, thích mấy hoạt động vui chơi, hẹn bạn bè tụ tập. Chứ như Lan tỷ đây, đến tuổi này rồi, muốn hẹn bạn đi ăn một bữa cơm còn khó, ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng mấy ai rảnh mà ra ngoài chơi được."
"Lan tỷ, chị nói vậy là sai rồi," Người lên tiếng là một cậu nhân viên hơi tròn trịa, cả công ty đều gọi cậu ta là Tiểu Béo, "Người trẻ không phải ai cũng ham ra ngoài chơi đâu, như em đây này, được nghỉ là ở lì trong nhà không ra khỏi cửa luôn."
Cậu ta đeo kính gọng nhỏ, đi làm mang theo túi vải bố, bên trên đính vài chiếc huy chương kim loại nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng chính mấy cái huy chương đó lại khiến cho chủ nhân của chúng say mê như điếu đổ.
Trước đây chị Lan từng hỏi Tiểu Béo: rốt cuộc mấy cái huy chương đó có gì đặc biệt khiến cậu ngày nào cũng gọi "bà xã bà xã" suốt? Tiểu Béo chỉ mỉm cười thần bí, bảo chị không hiểu được đâu.
Quả thật chị Lan không thể nào hiểu nổi, nhưng từ khi biết được những miếng huy chương bằng kim loại trông bình thường kia có giá từ vài chục, vài trăm đến cả nghìn tệ, thậm chí Tiểu Béo còn từng bỏ ra hơn nửa năm tiền lương chỉ để mua một mô hình giới hạn, nhìn ảnh thì cũng chẳng khác gì đồ chơi hoạt hình trẻ con là mấy, thấy Tiểu Béo mê mẩn như vậy, chị chỉ còn biết đứng nhìn từ xa mà ngưỡng mộ thôi.
Thứ này đúng là như thuốc phiện vậy, dính vào rồi là không dứt ra nổi. Chị Lan bật cười: "Em đúng là nên ra ngoài đi chơi nhiều hơn đi, còn trẻ mà trông tinh thần còn tiều tụy hơn cả chị."
Lục Hòa vừa hay đi ngang qua lúc mọi người đang trò chuyện đến đoạn đó. Chị Lan liền quay sang hỏi: "Tiểu Hòa, Tết Nguyên Đán này em định làm gì? Người trẻ như em chắc cũng thích ra ngoài chơi lắm phải không?"
Thật ra hôm nay Lục Hòa vẫn đi cùng Cố Cảnh đến công ty. Lúc này Cố Cảnh đang đi phía trước. Nhưng dạo gần đây mọi người cũng quen rồi. Cố tổng không nói lời nào thì nhìn đúng là có hơi đáng sợ thật, nhưng suy cho cùng hắn cũng chưa từng nói gì gay gắt, mà bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, Cố tổng cũng không phải kiểu người sẽ khiển trách nhân viên vào thời điểm này. Dù sao bây giờ cũng chưa đến giờ làm, nếu Cố Cảnh có muốn răn đe cũng không phải lúc này.
Hơn nữa, bọn họ cũng để ý thấy, trước đây Cố tổng lúc nào cũng đến công ty rất sớm, sớm đến mức khi họ còn chưa tới vị trí làm việc thì hắn đã bắt đầu bận rộn trong văn phòng giám đốc rồi. Trước kia mọi người vẫn luôn bảo Cố tổng nghiêm khắc, nhưng chưa từng có ai chê trách tác phong làm việc của hắn, vì sự nghiêm khắc ấy là không thiên vị, bất kể là nhân viên hay chính bản thân, Cố tổng đều tự đặt ra yêu cầu rất cao với công việc.
Bởi vì ngày thường ít tiếp xúc, nên mọi người vừa kính trọng lại vừa sợ ông chủ này.
Chỉ là mấy ngày gần đây, gần một tháng nay, Cố tổng gần như đều đi làm cùng Lục Hòa. Sau khi quen rồi, mọi người mới nhận ra, hình như Cố tổng cũng không đáng sợ như họ luôn tưởng.
Đặc biệt là có đôi khi buổi trưa ra ngoài ăn cơm tình cờ bắt gặp Lục Hòa, bên cạnh cậu lúc nào cũng là Cố Cảnh. Khi đó, điều khiến mọi người thật sự kinh ngạc nhất chính là Cố tổng
- người thường ngày luôn nghiêm khắc khiến ai nấy đều phải sợ hãi, lại có thể mỉm cười dịu dàng, kiên nhẫn và ôn nhu khuyên người bên cạnh ăn nhiều hơn một chút như thế.
Sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng ấy, mấy đồng nghiệp chỉ biết nhìn nhau, ánh mắt đều mang vẻ khó mà nói thành lời. Có lẽ những lời mà Lục Hòa từng nói với bọn họ trước kia đều là thật, rằng Cố tổng đúng là một người ấm áp, dễ gần nhưng điều đó chỉ đúng với một mình Lục Hòa mà thôi.
Từ đó về sau, mọi người tuy không còn quá sợ hãi Cố tổng như lúc ban đầu, nhưng cũng chỉ là trong thời gian nghỉ ngơi mà thôi. Đến khi vào giờ làm việc, Cố tổng vẫn sẽ quay về là một ông chủ nghiêm khắc, không dễ dãi chút nào.
Trong khu vực làm việc chung, chị Lan vừa hỏi xong, lại có vài người quay sang nhìn về phía Lục Hòa: "Tôi nghĩ kiểu người như Tiểu Hòa chắc cũng không thích ra ngoài chơi đâu, nhưng cũng không phải là kiểu suốt ngày ru rú trong nhà. Nhìn giống kiểu người trẻ tuổi nghiêm túc, dù là đang thực tập cũng sẽ tự giác chạy đến thư viện để trau dồi bản thân hơn."
Nhận được một lượt đánh giá tích cực như vậy, Lục Hòa cũng hơi ngượng ngùng mà khẽ lắc đầu cười: "Em có lẽ sẽ giống anh Tiểu Béo thôi, ở nhà chơi game, lướt video cho qua ngày....."
Không biết là nghe trúng từ nào đó, chị Lan lập tức nhíu mày nhảy dựng lên: "Đừng! Em đừng học theo Tiểu Béo. Em xem nó kìa, cả tinh thần lẫn thể xác đều bị 'bà xã' trong game hút cạn cả rồi. Em mà cũng thành ra cái dạng ấy, tới lúc đó mặt mũi tiều tụy quay lại công ty làm việc, chị còn không dám nhận ra đấy!"
Bước chân của Cố Cảnh phía trước cũng khựng lại một chút, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng rõ ràng là hắn có khựng lại, rồi rất nhanh sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tiếp tục bước đi, cũng không có ai để ý đến khoảnh khắc hắn vừa thoáng thất thần ấy.
Đột nhiên, phía sau vang lên giọng điệu đầy phẫn nộ của Tiểu Béo: "Lan tỷ!"
Rồi là giọng nói hối lỗi của chị Lan: "Tiểu Béo, em đừng kích động, chị không có ý đó... tan làm rồi chị sẽ dẫn em đi mua thêm một 'bà xã' mới... được không?"
Lục Hòa cúi đầu khẽ bật cười, rồi đi theo sếp cùng bước vào văn phòng.
"Nguyên Đán thật sự định ở nhà chơi điện thoại sao?"
Vừa mới đóng cửa văn phòng xong, Lục Hòa liền nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của sếp vang lên từ phía sau.
Cậu chớp mắt, thành thật trả lời: "Thời gian rảnh em đa phần đều thích ở nhà ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!