Lục Hòa đi đến phòng trà, pha cho mình một cốc nước lạnh.
Mặc dù trong văn phòng có sưởi, nhưng nước lạnh vừa vào họng, cảm giác lạnh buốt như băng vẫn khiến cả người Lục Hòa rùng mình một cái.
Tuy vậy, hiệu quả của nước lạnh cũng rất rõ ràng. Cái lạnh buốt ấy tựa hồ cũng đã làm đóng băng cả một phần cảm giác nào đó trong người cậu.
Ngay sau đó, cậu rốt cuộc cũng từ từ trấn định lại được thứ cảm xúc đang nóng bức không thể gọi tên vừa rồi khi còn ở trong văn phòng kia.
Cái loại cảm xúc đó thật sự quá đáng sợ. Lục Hòa lần đầu tiên phát hiện thì ra mình còn có thể sinh ra loại phản ứng mãnh liệt đến vậy.
Cậu đứng yên trong phòng trà một lúc lâu, đợi đến khi bản thân cảm thấy trạng thái gần như đã trở lại bình thường mới định rời đi.
Chỉ là vừa bước ra chưa được mấy bước, ngoài phòng trà liền có người tiến vào.
Thấy rõ người đến là Lan tỷ, Lục Hòa lập tức khựng lại.
"Tiểu Hòa, mười mấy phút trước chị đã thấy em vào phòng trà rồi đấy." Lan tỷ cầm theo ly sứ bước vào, nhìn cậu chớp mắt mà trêu ghẹo, "Sao vậy? Ở trong này lâu như thế, chị còn tưởng là em đã ngủ gật trong đây rồi cơ."
Lục Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm: "Giờ này mà em còn ngủ được thì mới là lạ......"
Nhưng Lan tỷ không nghe thấy, lại hỏi tiếp: "Làm gì đấy? Vào phòng trà trốn việc à?"
"Nơi này còn có camera đấy nhé, mà em lại làm việc trong văn phòng giám đốc, trốn việc kiểu này cũng không chuyên nghiệp chút nào đâu......"
Lục Hòa hơi chột dạ, "Em chỉ muốn uống ít nước thôi mà......"
Lan tỷ lập tức phản đòn: "Mười mấy phút, em uống nước theo kiểu nhỏ từng giọt chắc?"
Vừa nói, chị vừa tự pha cho mình một ly cà phê. Phát hiện máy pha sắp hết hạt, Lan tỷ lại đến kệ lấy thêm hạt cà phê đổ vào máy.
"Không có gì thì mau quay lại làm việc đi, lúc nãy Cố tổng cũng vừa ra ngoài một vòng, cả đám trong phòng đều nhìn em như sắp rớt tròng mắt đấy."
Lục Hòa gật đầu, định quay người đi, nhưng lại nghĩ đến mấy ngày gần đây mình thỉnh thoảng lại có vài phản ứng... không quá bình thường, nên liền dừng bước.
Cậu quay đầu lại nhìn Lan tỷ, "Lan tỷ, em muốn hỏi chị một vấn đề."
Lan tỷ lúc này đang cúi đầu trả lời tin nhắn điện thoại, mắt không rời màn hình, nói ngắn gọn: "Hỏi đi."
"Gần đây em thường xuyên cảm thấy tim đập nhanh, có lúc còn cảm thấy trong người nóng bừng, em....."
Chưa nói hết câu, Lan tỷ đã ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Không đến nỗi như vậy chứ? Em còn trẻ mà đã tim đập nhanh? Chị cũng đâu có thấy em thức đêm tăng ca gì ở công ty đâu......"
Lục Hòa: "......"
"Không phải, chỉ là thỉnh thoảng sẽ bị như vậy thôi, có lúc còn cảm thấy miệng khô lưỡi khô....." Đặc biệt là khi vừa nãy nhìn thấy môi của sếp....., cậu thật sự cảm thấy miệng khô tới mức muốn uống cả một hồ nước.
"Giữa mùa đông lạnh như vậy, sao lại bị nóng mặt với khô miệng được chứ......" Lan tỷ vừa lẩm bẩm, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì đó.
"Chị biết rồi!" Lan tỷ hạ giọng, "Chắc là em đang bị nóng trong người."
Lục Hòa mặt mũi ngơ ngác, "Nóng..... nóng trong?"
"Đúng rồi đấy, chắc chắn là nóng trong. Không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Về nhà ép vài ly nước khổ qua uống hạ hỏa là sẽ ổn thôi."
"Người trẻ tuổi đừng tự dọa mình. Như lần trước chị bị cảm mạo, tra mạng thì nó nói có nguy cơ..... bị viêm phổi! Vậy mà giờ chị vẫn khỏe mạnh bình thường đây này."
Nói rồi Lan tỷ cất điện thoại vào túi, liếc mắt nhìn cậu: "Tóm lại là vừa rồi em trốn ở đây lâu như vậy, chắc là sợ mình bị mắc bệnh gì đúng không? Không có gì đâu, uống nhiều nước vào là được."
Lúc Lục Hòa quay lại văn phòng, trong lòng vẫn còn bán tín bán nghi: chẳng lẽ dạo này thật sự là mình bị nóng trong thật sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!