Chương 30: (Vô Đề)

Lục Hòa không còn trốn tránh sếp nữa. Nếu sếp đã nói rõ là hiện tại không có người yêu, vậy Lục Hòa cũng tự thuyết phục bản thân rằng, thứ tình cảm mà cậu dành cho cấp trên cũng chỉ là một chút ỷ lại mà thôi.

Sếp không có người yêu, vì vậy những sự phụ thuộc của cậu vào sếp cũng không quá đáng xấu hổ. Cậu đã nghĩ như vậy.

Thực ra, ngay cả bản thân Lục Hoà cũng không thể nói rõ được mình đang có tình cảm gì với sếp lúc này. Cậu cảm thấy mình nên coi sếp như một người anh trai đáng tin cậy để dựa vào. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy hình như không đúng lắm.

Còn tình cảm của sếp dành cho cậu là gì, cậu lại càng không thể hiểu nổi.

Từ nhỏ đến lớn, thứ tình cảm mà cậu tiếp xúc nhiều nhất là sự yêu thương của gia đình và sự thiên vị của bạn bè. Định nghĩa của cậu về tình cảm quá mơ hồ.

Cha mẹ yêu thương cậu, cậu biết đó là tình thân. Anh trai chiều chuộng cậu, cậu biết đó là tình anh em. Bạn bè thiên vị cậu, cậu biết đó là tình bạn.

Lục tiểu thiếu gia trong suốt 22 năm qua vẫn luôn sống kín đáo, vùi đầu vào nghiên cứu thứ mình yêu thích, không giao du rộng rãi, lại càng hiếm khi tiếp xúc với cảm tình nào khác ngoài mấy loại cơ bản đó.

Cho đến một ngày, cậu gặp được Cố Cảnh. Khi ấy, cậu mới phát hiện ra, mấy kiểu tình cảm ở trên, cho dù có gom hết lại cũng không đủ để hình dung được cảm xúc hiện tại của cậu dành cho người kia.

Nhưng cậu thực sự không thể nghĩ ra được đó là thứ tình cảm gì.

Cậu thậm chí còn từng nghĩ đến một khả năng hơi quá đà, đó là cấp trên có thể thích cậu, theo kiểu "tình yêu" ấy.

Chỉ là cái ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu chưa được bao lâu đã bị Lục Hòa b*p ch*t từ trong trứng nước.

Bởi vì hiểu biết của cậu về tình yêu cũng rất hạn hẹp. Cậu đã đọc rất nhiều câu chuyện tình yêu cổ điển, nhưng thứ tình cảm đầy tính nghệ thuật đó lại khiến Lục Hòa cảm thấy còn xa vời với tình yêu trong thực tế.

Thậm chí, sự hiểu biết của hắn về tình yêu phần lớn cũng là từ những lần bị người khác tỏ tình, từng bị người khác nghĩ không tốt về mình. Nhưng sếp rõ ràng chưa từng có những lời nói hay hành động như vậy với cậu.

Huống chi, cả công ty đều biết cấp trên là kiểu thẳng nam, cách vài hôm lại phải đi xem mắt, chính bản thân hắn cũng đang tìm kiếm một nửa kia cho mình. Sao có thể nảy sinh tình yêu với cậu được?

Cho nên Lục Hòa lại tự mình quay về điểm xuất phát.

Thật ra, chỉ cần hỏi người xung quanh một chút là đủ biết, cách cậu và sếp ở bên nhau bây giờ trông chẳng khác nào một cặp vợ chồng.

Lục Hòa nghĩ mãi vẫn không thông, dứt khoát không nghĩ nữa. Dù sao thì hiện tại cậu và cấp trên đã quay lại với kiểu quan hệ mà cậu quen thuộc

- sự ỷ lại. Tạm thời cứ như vậy đi, có vấn đề gì thì đợi đến lúc nó xảy ra rồi tính sau.

Lục Hòa còn đang miên man suy nghĩ, thì một cánh tay bất ngờ vòng ra từ phía sau ôm chầm lấy cậu, "Đang nghĩ gì vậy?"

Lục Hòa giật mình hoàn hồn, nhìn đôi tay đang giao nhau rủ xuống trước ngực mình, vội nói: "Không nghĩ gì cả."

Thật ra vẫn còn một cách nữa, đó là trực tiếp đi hỏi sếp. Nhưng cậu thật sự không dám, bởi vì hiện tại như thế này đã rất tốt rồi. Nếu câu trả lời từ sếp không như mong đợi, thì cậu cũng không dám nghĩ tiếp nữa.

"Còn bảo không nghĩ gì, bây giờ vẫn đang ngẩn người ra đây này." Giọng nói nhàn nhạt của Cố Cảnh vang lên bên tai.

Hôm nay là cuối tuần, Lục Hòa không cần đi làm, nhưng Cố Cảnh thì vẫn phải đến công ty. Trước khi ra cửa, hắn vẫn như thường lệ lề mề không chịu đi ngay, vòng qua vòng lại rồi ôm người kia thật chặt vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào mái tóc mềm mại của Lục Hòa.

Giọng nói của sếp vang lên sát bên tai, khiến vành tai Lục Hòa có chút nhột, muốn tránh ra phía sau, nhưng lúc này cậu đang ở trong lồng ngực của người kia, hành động đó lại giống như nhào hẳn vào lòng đối phương vậy.

Cố Cảnh bật cười khẽ, giọng cười rất thấp, cũng rất ngắn nhưng lại thật vui vẻ.

Lục Hoà ngoan ngoãn ngồi dựa vào trong lòng hắn.

"Tối nay anh phải đi tiệc xã giao, không cần đợi anh đâu." Cố Cảnh nói. "Mấy ngày nay không có anh giám sát, có chịu ăn uống đàng hoàng không?"

Lục Hoà gật đầu, "Có ạ."

Cố Cảnh đi làm.

Lục Hòa ngoan ngoãn về phòng ngủ một giấc nướng, tỉnh lại rồi nằm trên giường lướt vài trang web, liền thấy Trương Công Tượng đã gửi tin nhắn mới. Cậu liếc mắt nhìn qua, đại khái là cái nút tay áo kia đã sắp được làm xong, bảo cậu mấy hôm nữa nếu rảnh thì đến nghiệm thu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!