Chương 29: (Vô Đề)

Từ hôm đó trở đi, Cố Cảnh không còn cưỡng ép Lục Hòa nữa. Hắn mặc kệ thiếu gia nhỏ cứ tránh né hắn ra mặt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ mặc kệ chính mình cũng phải vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Đến giữa trưa, khi chuẩn bị đi ăn cơm, Lục Hòa vẫn như mọi khi tìm cớ nói rằng mình muốn đi cùng đồng nghiệp. Nhưng đồng thời, Cố Cảnh cũng thản nhiên đứng dậy khỏi ghế làm việc, mở miệng nói: "Được, vậy đi cùng đi."

Lục Hoà: "....."

Bên ngoài, Lan tỷ cùng vài đồng nghiệp đã chờ khá lâu mà vẫn chưa thấy Lục Hòa ra, không khỏi nghi ngờ có phải hôm nay cậu ấy muốn trốn ăn chung với sếp hay không. Nếu thật là vậy thì ít ra cũng nên nhắn một câu chứ?

Khi mọi người còn đang nghi hoặc, thì Lục Hòa đã bước ra khỏi văn phòng giám đốc, bước chân chậm như đeo đá dưới chân.

Lan tỷ thở phào nhẹ nhõm, cười tươi chào đón: "Nhanh lên, chỉ chờ mỗi mình cậu nữa thôi đấy."

Thế nhưng khi ánh mắt cô vừa quét đến người đàn ông đi theo phía sau Lục Hòa, người nọ không nói một lời, sắc mặt lạnh nhạt, nụ cười trên mặt cô lập tức cứng lại.

Bữa trưa được sắp xếp ở một bàn tròn lớn. Mọi người không hẹn mà cùng nhau gọi các phần ăn nhanh đơn giản như thường lệ, Lục Hòa cũng theo quy củ mà chọn phần ăn riêng. Nhưng khi món được mang lên, ngoài phần ăn chính, còn có thêm mấy đĩa đồ ăn thêm, vừa có mặn vừa có chay, được trình bày vô cùng tinh tế.

Tất cả đồng nghiệp đều biết rõ mấy món này là ai gọi thêm.

Bàn ăn vốn rôm rả nhưng giờ bỗng trở nên im lặng đến lạ thường. Đồng nghiệp như chưa từng được ăn bữa nào ngon đến thế, ai nấy đều cúi đầu tập trung vào đĩa thức ăn.

Lục Hòa đương nhiên cũng biết rõ nguyên nhân khiến cục diện trở nên như vậy. Cậu lặng lẽ liếc sang sếp đang ở bên cạnh, chỉ thấy người kia sắc mặt điềm nhiên, gắp một cánh gà thả vào chén cậu: "Ăn chút thịt đi, tốt cho sức khỏe."

Vài ngày nay đã thành thói quen, Lục Hòa liền theo bản năng dịch bát ra một chút, nhưng lần này động tác của cậu quá gượng gạo, rõ ràng là cố tình né tránh. Sau khi làm xong, cậu cũng sững người, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Chỉ thấy sếp duỗi tay, dùng đũa gắp thẳng miếng cánh gà đặt lại vào bát cậu, không cho trốn.

Lục Hoà: "......"

Người ta đã từ chối rồi, anh còn cố làm gì nữa cơ chứ...

Cố Cảnh như không nghe thấy tiếng lòng của ai kia, thu lại đũa, rồi lại đẩy mấy đĩa đồ ăn thêm kia về phía đồng nghiệp: "Mọi người cũng đừng khách sáo."

Giọng điệu hết sức hòa nhã, bộ dạng lại đúng chuẩn sếp lớn thân thiện chăm lo đời sống nhân viên. Lục Hòa cúi đầu nhìn cánh gà trong bát, muốn mở miệng từ chối, nhưng 

Các đồng nghiệp đang giả vờ không nghe thấy: "......"

Lan tỷ nhìn nồi gà hầm nấm đang bốc khói nghi ngút, rơi vào trầm tư giằng co nội tâm.

Từ chối thì cũng không hay lắm..... dù sao cũng là đang ở bàn ăn, mà từ chối thì chẳng khác nào không cho người ta mặt mũi. Hơn nữa chị thực sự cũng thích món này. Sau một hồi cân nhắc, Lan tỷ vẫn đưa đũa ra: "Vậy cảm ơn Cố tổng."

Trong mối quan hệ riêng tư, trong nhóm đồng nghiệp này thì Lan tỷ được xem như là chị đại, thấy chị ấy đưa đũa ra gắp thức ăn, mọi người cũng không khách sáo nữa.

Bữa cơm này, ai cũng ăn rất dè dặt. Lục Hòa mơ hồ cảm thấy là do mình gây ra, trong lòng có dự cảm rất mãnh liệt: nếu ngày mai cậu không chủ động cùng sếp đi ăn, thì sếp nhất định vẫn sẽ đi theo.

Tối hôm đó, Cố Cảnh vừa khéo cũng không có tiệc xã giao, nhưng gần đây có một hạng mục chưa kịp báo cáo lên cấp trên nên vẫn phải tăng ca. Hắn nhắn dì Phỉ không cần chờ cơm, cũng không quên dặn dò cho Lục Hòa ăn uống đầy đủ.

Lục Hòa thấy sếp không về ăn tối thì tưởng là hôm nay cũng sẽ về khuya, chỉ cần canh thời gian lúc hắn thường về mà về phòng trước là có thể tránh được mặt nhau.

Vì thế cậu lại chui vào thư phòng, ngồi xuống chiếc ghế làm việc để tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế của mình.

Đồng hồ vừa điểm đến tám giờ tối, Lục Hòa vẫn đang vắt óc suy nghĩ chi tiết của chiếc nhẫn, vừa chống bút lên mặt vừa ngẩng đầu, liền đối diện với sếp không biết đã đứng ở cửa thư phòng từ bao giờ.

Lục Hòa sững người, động tác dừng lại, chỉ còn cây bút vẫn gác trên má không nhúc nhích.

Cậu mở to mắt nhìn người đàn ông đối diện đang từng bước đi đến gần mình.

Cuối cùng Cố Cảnh dừng lại bên cạnh, vươn tay rút cây bút khỏi tay cậu, mỉm cười mệt mỏi: "Hôm nay là không muốn trốn anh nữa, hay là quên mất rồi?"

Lúc nói câu này, bàn tay dày rộng và ấm áp của hắn đã khẽ xoa lên gò má trắng mịn của Lục Hòa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!